Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 34: LỄ HỘI GIÁNG SINH Ở FUJIWARA (2)
Đến 9 giờ tối, phần chính của Lễ hội bắt đầu.
Sân khấu chính mở màn, trên nền nhạc Giáng Sinh rộn rã, một nhóm nhạc gồm toàn các thiếu niên tuấn tú tiến ra sân khấu, vừa nhảy vừa hát bài ‘Merry Christmas’. Bọn họ đều là học sinh của Trường Trung học Fujiwara, cũng là thành viên Hội văn nghệ của trường. Bọn họ cũng không cần trang phục biểu diễn riêng, bởi đồng phục của Trường Trung học Fujiwara chính là trang phục biểu diễn thích hợp nhất.
Bài hát kết thúc, nhóm nhạc lui vào hậu trường, rồi đến lượt anh MC đẹp trai bước ra sân khấu, tươi cười cúi chào khán giả, nói :
- Thưa quý vị. Mọi người vừa thưởng thức bài hát ‘Merry Christmas’ do nhóm nhạc Junior biểu diễn. Xin mọi người hãy tìm vị trí thích hợp để tránh mệt mỏi khi theo dõi chương trình, bởi chương trình này sẽ kéo dài đến tận 12 giờ khuya. Các xe bán hàng sẽ phục vụ đồ ăn thức uống tận nơi, nên mọi người có thể yên tâm theo dõi chương trình mà không lo đói khát.
- Tiếp theo đây. Chúng tôi xin trân trọng giới thiệu sự ra mắt của nhóm nhạc ‘Fantasy Boys’, với những thành viên được lựa chọn từ cuộc thi ‘American Idol’, chính là cuộc thi mà Mr. Shore đã từng tham gia, và qua đó được Ngài Fujiwara chú ý đến. Nhóm nhạc ‘Fantasy Boys’ cũng được Ngài Fujiwara đích thân tuyển chọn, và bài hát ra mắt nhóm lần này cũng do chính Ngài Fujiwara đích thân sáng tác. Xin mời nhóm ‘Fantasy Boys’ với bài hát ‘We’ve got it going on’.
Tiếp đó, một nhóm nhạc gồm năm chàng trai tuổi đôi mươi, rất đẹp trai, tiến ra sân khấu, biểu diễn bản nhạc với những điệu nhảy điêu luyện trên nền nhạc rộn ràng sôi động. Lời ca dễ nghe, điệu nhạc dễ hát, thành viên đẹp trai, vũ đạo đẹp mắt, nên nhóm nhạc đã nhanh chóng chiếm được cảm tình của khán giả. Tiếng hò reo cổ vũ vang dội.
Theo sau boyband ‘Fantasy Boys’ là đến girlband ‘Wonder Girls’ gồm năm nữ thành viên xinh đẹp khả ái, với bài hát ra mắt ‘Wannabe’ cũng do Narumi ‘sáng tác’. Lời bài hát nói lên giá trị về tình bạn của giới nữ trên các phương diện về quan hệ tình dục khác giới, có thể trở thành một biểu tượng về nữ quyền và là bài hát điển hình của triết lý ‘Sức mạnh phụ nữ’. Cho dù bài hát này có thể nhận được những đánh giá trái chiều từ các nhà phê bình âm nhạc, nhưng Narumi không quan tâm. Dù sao cậu cũng đã bị các nhà phê bình xem là kẻ thù số một rồi kia mà. Hơn nữa, các tác phẩm của cậu càng bị bọn họ chỉ trích thì càng thêm nổi tiếng. Nếu như được bọn họ khen ngợi thì mới có vấn đề.
Sau phần biểu diễn âm nhạc của các nhóm nhạc và ca sĩ solo, đến khoảng 10 giờ, anh MC chợt đổi giọng, nói với vẻ thần bí :
- Thưa quý vị. Tiếp theo đây là một show trình diễn đặc biệt của những khách mời đặc biệt đến từ những xứ sở đặc biệt. Xin trân trọng kính mời những vị khách đặc biệt của chúng ta.
Đèn trên sân khấu đột nhiên tắt hết, và những vùng phụ cận cũng thế. Cả khu vực chìm trong bóng tối. Rồi đột nhiên có hai luồng sáng từ dưới đất chiếu thẳng lên trời. Mọi người nhìn theo đó, và bất ngờ phát hiện có hai Thiên sứ với những đôi cánh trắng như tuyết đang bay lượn trên cao. Đông đảo khán giả ồ lên kinh ngạc rồi vỗ tay vang dội. Hai vị Thiên sứ bay lượn mấy vòng, rồi nhẹ nhàng đáp xuống sân khấu. Bọn họ đều mặc y phục toàn trắng với ba đôi cánh lớn, một người cầm kiếm và một người cầm quyền trượng. Vị Thiên sứ cầm kiếm đặt chân xuống sân khấu trước tiên, cười ha hả nói :
- Isariel. Cuối cùng thì ngươi vẫn chậm hơn ta một bước. Ha ha ha ...
- Mobriel. Chú ý lễ nghi. Hấp tấp như thế có ích gì đâu ?
- Chỉ cần lúc nào ta cũng trước ngươi một bước là được rồi. Ha ha ha ...
- Ngươi lúc nào cũng thế ! Được rồi. Khách mời của ngươi ổn cả chứ ? Ta hy vọng bọn họ không làm ngươi mất mặt như những lần trước.
- Cái gì mà mất mặt. Ta không cảm thấy. Bọn họ chỉ có huyết tính chút thôi mà.
Lúc này, đèn trên sân khấu bừng sáng. Mọi người phát hiện giữa sân khấu có một bức vách phân chia sân khấu làm hai phần, bối cảnh bố trí giống như hai căn phòng. Isariel đi qua đi lại một lượt, chợt nói :
- Mobriel. Sau bữa tiệc Giáng Sinh năm ngoái, các khách mời của ngươi quậy tưng bừng, không chỉ phá tan nhà của ngươi mà còn làm hỏng cả nhà của ta. Lát nữa, ta hy vọng các ngươi không được uống rượu.
- Không được. Ăn tiệc mà không uống rượu làm sao được.
- Sao lại không được ? Ai bảo các ngươi uống rượu thì say, mà say rồi thì phá. Ai mà chịu nổi ?
- Không được. Ai lại ăn tiệc mà không uống rượu. Bọn họ có lỡ say rồi thì cũng chỉ quậy chút thôi mà.
- Chỉ chút thôi mà thổi bay cả mái nhà ?
- Nhà của ngươi bị hỏng, ta có bồi thường cho ngươi kia mà.
- Ta không cần bồi thường. Các ngươi không được uống rượu.
- Uống rượu hay không là quyền của ta. Luật thiên đường không cấm chúng ta uống rượu.
- Ngươi ... ngươi ...
- Hay là vậy đi. Ta có một trò chơi nhỏ. Chỉ cần ngươi và các khách mời của ngươi thắng được chúng ta thì tối nay chúng ta sẽ không uống rượu. Còn nếu các ngươi thua thì không được phàn nàn gì nữa.
- Trò chơi gì ?
- Nghe âm thanh đoán đồ vật, tức là khi ta gõ vào một vật gì đó, phát ra âm thanh, các ngươi nghe âm thanh, rồi đoán xem đó là vật gì.
- Hừm ...
- Được rồi. Cứ thế đi nhé ! Khách mời của ngươi đến rồi kìa.
Liền đó, một luồng ánh sáng mạnh từ dưới đất lại chiếu thẳng lên trời. Mọi người nhìn theo, và phát hiện có một vị pháp sư đang cưỡi chổi bay đến. Chỉ có điều, cái chổi dường như có chút vấn đề, phía sau xịt khói dữ dội, vị pháp sư không bay thẳng được mà cứ lảo đảo, bay qua lượn lại trông rất ghê. Vị pháp sư cũng kêu la inh ỏi. Mọi người chợt bật cười ồ.
Hồi lâu, sau một phen cố gắng hết sức, vị pháp sư cũng an toàn đáp xuống sân khấu. Mobriel cười ha hả nói :
- Sherman. Ngươi làm gì mà cứ đảo vòng vòng, không chịu đáp xuống thế hả ?
Vị pháp sư mặc áo choàng đen, đội mũ pháp sư, tay cầm cây chổi vung lên một lượt, bảo :
- Hôm qua ta làm rơi cây chổi xuống hồ, khiến nó bị cảm.
- Ha ha ha ...
Không chỉ có Mobriel bật cười ha hả, khán giả bên dưới cũng cười vang dội. Tiếp đó, luồng ánh sáng lại chiếu thẳng lên trời. Mọi người nhìn theo, và một số người chợt kêu lên :
- Batman. Batman.
Batman (Người dơi) là một hình tượng nhân vật quen thuộc đối với người Mỹ. Người xuất hiện trên trời lần này quả thật là Batman, sau khi xuất hiện đã bay lượn một vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống sân khấu rất điệu nghệ, trái hẳn với vẻ khó khăn của Sherman đại pháp sư. Mobriel tươi cười bước tới đón, nói :
- Ngươi hạ cánh thật điệu nghệ, chẳng như ai kia ...
Sherman đại pháp sư hậm hực nói :
- Ý ngoại. Chỉ là ý ngoại thôi mà ...
Batman tươi cười đáp lại :
- Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Bay lượn là nghề của ta mà. Ta đã tưởng đến trễ rồi, không ngờ con khỉ kia còn đến trễ hơn ta.
Liền đó, từ trên không có tiếng quát truyền xuống :
- Ai nói xấu gì ta đó ?
Mọi người nhìn lên trời, luồng ánh sáng cũng kịp thời chiếu lên, và mọi người phát hiện một con khỉ vận quần áo màu vàng, tay cầm thiết bảng đang cưỡi mây bay đến. Đối với nhiều người Đông Á, nhân vật này không lạ gì, chính là Tôn Ngộ Không.
Cũng cùng lúc đó, trên sân khấu bỗng phụt lên một luồng khói, và khi khói tan, một vị nữ thần trong y phục toàn trắng xuất hiện, trên vai còn có một con hồ ly nhỏ, đó là thần Inari với hồ ly Kitsune trong thần thoại Nhật Bản, một vị thần quan trọng, có nhiều đền thờ nhất (chiếm đến 1/3 tổng số đền thờ Shinto ở Nhật Bản). Các vị khách mời đã đến đông đủ. Mobriel bỗng nói với các vị khách của mình :
- Isariel ở nhà hàng xóm không cho chúng ta uống rượu vào tối nay.
Tôn Ngộ Không gãi đầu gãi tai, kêu lên :
- Không uống rượu sao được. Nam vô tửu như kỳ vô phong.
Isariel phản bác :
- Ngươi không phải là nam nhân, chỉ là một con khỉ mà thôi.
Tôn Ngô Không kêu khẹc khẹc phản đối :
- Ta là khỉ, nhưng cũng là nam, không phải là nam nhân thì cũng là nam hầu tử.
Batman cũng bảo :
- Ta nghe nói Luật thiên đường không cấm chúng ta uống rượu.
Isariel bực bội nói :
- Vậy thì thi !
- Thi cái gì ?
Mobriel liền vội giải thích :
- Chúng ta và bọn họ thi với nhau. Nếu bọn họ thắng được chúng ta thì tối nay chúng ta sẽ không uống rượu. Còn nếu bọn họ thua thì không được phàn nàn gì nữa. Chúng ta thi nghe âm thanh đoán đồ vật, tức là khi chúng ta gõ vào một vật gì đó, phát ra âm thanh, bọn họ nghe âm thanh, rồi đoán xem đó là vật gì.
- Thú vị đó !
- Hay. Thi thì thi.
- Ai sợ ai chứ !
Thế là song phương ai vào nhà nấy. Mobriel nhìn quanh một lượt, rồi cầm lấy ly uống rượu, gọi với sang nhà hàng xóm :
- Các ngươi chuẩn bị xong chưa ? Ta sắp gõ đây.
- Xong rồi. Ngươi gõ đi.
Keeng.
Mobriel búng đầu ngón tay vào cái ly, rồi bảo :
- Rồi đó. Cho các ngươi một phút để đoán.
Ba người bên nhà Isariel lập tức đi gõ thử các đồ vật trong nhà. Thực tế, các món đồ vật trang trí ở hai căn nhà hoàn toàn giống nhau, chỉ có cách bố trí hơi khác. Sau một phút, Isariel cầm lấy chai rượu, bảo :
- Được rồi. Ta gõ thử cho ngươi nghe xem có giống không ?
Keeeng.
Âm thanh nghe gần giống nhau, đều là thanh âm của thủy tinh, nhưng chai rượu đậy kín nên âm thanh có hơi khác hơn một chút. Liền đó, từ trên thả xuống ba trái bong bóng. Mobriel bảo :
- Nếu ngươi đáp đúng, bong bóng sẽ không nổ. Còn nếu như đáp sai, bong bóng sẽ nổ tung.
- Đúng ... đúng ... đúng ...
- Sai ... sai ... sai ...
Bùm bùm bùm.
Bong bóng nổ tung, tức là bọn Isariel đã đáp sai. Mobriel cười ha hả nói :
- Các ngươi thua rồi. Thua rồi.
Isariel cãi lại ngay :
- Không được. Để công bằng, phải đến lượt ta gõ cho các ngươi đoán.
- Cũng được. Ta sẽ để cho ngươi thua tâm phục khẩu phục.
- Hừ ! Đừng có tưởng mỹ mãn như thế ! Các ngươi thua thì có !
- Ha ha ha. Để rồi xem.
- Để rồi xem.
...
Khi Narumi dẫn cô bé Victoria sang đến quảng trường Fujiwara thì đã gần 11 giờ. Trên quảng trường rất đông người, chen chân không lọt, nên cậu dẫn cô bé đến sân thượng của tòa nhà Sở Cảnh vệ thành phố La Paz nằm ngay bên trái quảng trường. Các cơ quan cảnh vệ đóng vai trò vừa là cảnh sát vừa là vệ binh, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho lĩnh địa, ở cấp lĩnh địa là Cục Cảnh vệ, ở các thành phố là Sở Cảnh vệ, còn ở các thị trấn và làng là Đồn Cảnh vệ. Theo lệnh của cậu, trên sân thượng của Sở Cảnh vệ thành phố đã bày sẵn bàn ghế, đồ ăn thức uống, và đặc biệt là hai chiếc vọng viễn kính hướng thẳng về phía sân khấu chính.
Đứng trên cao nhìn xuống mới cảm thấy hết sự náo nhiệt bên dưới quảng trường. Khắp nơi đều là người, chen chúc trên quảng trường và tràn sang tận các đường phố lân cận. Có người mua sắm, ăn uống, vui chơi giải trí, nhưng cũng có nhiều người chỉ dạo chơi, hưởng thụ không khí náo nhiệt xung quanh. Quang cảnh này ... có khi đông đến cả triệu người, vượt quá dự kiến ban đầu của ban tổ chức. Lĩnh địa đã phải trưng dụng bảo vệ ở các công ty hỗ trợ lực lượng cảnh vệ giữ gìn trật tự.
Victoria ngắm nhìn một lúc, rồi trầm trồ nói :
- Người đông ghê nha !
Thụy Điển tuy có diện tích lĩnh thổ lớn thứ ba trong Liên minh châu Âu, nhưng chỉ có 9 triệu dân, không có thành phố nào có dân số quá 1 triệu người (nếu tính toàn vùng đô thị thì cũng chỉ có Vùng thủ đô Stockholm có dân số quá 1 triệu người),nên không có hoạt động lễ hội nào lại tập họp đông người thế này. Narumi mỉm cười bảo :
- Người đông mới vui chứ !
Victoria lại chuyển sang vọng viễn kính, hướng về phía sân khấu chính. Sau khi nhìn qua nhìn lại một lúc, cô bé chợt ồ lên, nói :
- Anh xem kìa ! Philip kia kìa !
Narumi vội đến xem, liền nhìn thấy Philip đang ngồi giữa hai vệ sĩ cao lớn tại hàng ghế đầu ngay bên dưới sân khấu. Cậu bé đang cầm một gói bánh snack đặc sản địa phương, vừa ăn vừa xem rất say mê. Victoria lại nhìn một lượt, rồi nói :
- Ở đó đông người quá. Em gọi nó đến đây nha.
- Phải đó.
Narumi đương nhiên tán thành và Victoria lập tức phái một vệ sĩ đi gọi Philip. Nơi đây là Sở Cảnh vệ thành phố, an toàn hơn, và vị trí quan sát cũng rất tốt. Vọng viễn kính có thể điều chỉnh tiêu cự, phóng to thu nhỏ không thành vấn đề, thậm chí còn có thể nhìn thấy giọt mồ hôi trên khuôn mặt của những diễn viên trên sân khấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.