Chương trước
Chương sau
Chương 16: THÁM TỬ ĐẾN TỪ QUAN TÂY
- Ta có một ước mơ, tương lai thế giới sẽ bị thu hẹp lại, khoảng cách giữa con người sẽ rất gần nhau. Chẳng hạn như, ta ở Mỹ, muốn rủ Tiến sĩ chơi bài, chúng ta cùng đăng nhập vào mạng thông tin quốc tế, vừa chơi bài vừa chuyện trò. Hoặc như một phụ huynh ở châu Âu, có thể kiểm tra việc học của con cái ở Nhật. Thậm chí, chúng ta có thể chỉ ở nhà, thông qua các website mà biết được chuyện toàn thế giới, từ chuyện quốc gia đại sự cho đến chuyện bí mật của các ngôi sao. Ta gọi nó là mạng thông tin quốc tế - internet, và ta đang có kế hoạch xây dựng nó. Chỉ có điều, vấn đề truyền dẫn dữ liệu gặp không ít khó khăn. Nếu thông qua mạng điện thoại thì tốc độ quá chậm. Ta hy vọng Tiến sĩ có thể giúp ta nghiên cứu việc sử dụng cáp quang truyền dẫn, và chế tạo các đầu thu phát tín hiệu có hiệu suất cao.
Tiến sĩ Agasa ánh mắt sáng rỡ, nhưng sau một lúc trầm ngâm thì lại lắc đầu nói :
- Công trình này lớn lắm đó nha ! Các chính phủ còn chưa đủ năng lực thực hiện.
Narumi mỉm cười nói :
- Đến hết quý I sang năm, ta sẽ có một mạng lưới một triệu máy tính ở châu Âu, châu Á, châu Mỹ và châu Đại Dương. Chỉ cần kết nối chúng lại, ta sẽ có một mạng quốc tế. Kế hoạch của ta là mỗi địa phương sẽ thiết lập một mạng cục bộ khổng lồ. Hiện tại ở Âu Mỹ đã xuất hiện các mạng cục bộ ở trường học, công ty, viện nghiên cứu, gọi là mạng LAN, các máy con (client) trong mạng có thể liên hệ với nhau thông qua máy chủ (server). Ta dự định mở rộng mạng LAN ra toàn thành phố, gọi là ‘mạng địa phương’. Rồi nhiều ‘mạng địa phương’ liên kết với nhau thành ‘mạng khu vực’, cuối cùng mở rộng thành ‘mạng quốc tế’ – internet.
Tiến sĩ Agasa hai mắt sáng rực, hào hứng nói :
- Kế hoạch này thật điên cuồng đó nha ! Nhưng mà ... ta thích. Ta cũng sẽ điên cuồng với cậu một phen.
Nhà khoa học, nhà phát minh thường thích ‘điên cuồng’ như vậy. Narumi mỉm cười bảo :
- Nếu phát minh của Tiến sĩ thành công, tất sẽ vinh danh lịch sử đó nha. Ngày sau, khi mọi người sử dụng mạng internet, sẽ nghĩ rằng mạng này là do người Nhật nghiên cứu hoàn thành.
Nghe nói đến đây, Tiến sĩ Agasa càng thêm hứng khởi :
- Vậy ta cần bắt tay vào việc càng sớm càng tốt.
Ông Tiến sĩ thật đan thuần và dễ dụ đó nha. Narumi khẽ cười, nói :
- Lát nữa ta sẽ chuyển tiền cho Tiến sĩ.
Giữa lúc này, Mitchell Bard, vệ sĩ trưởng của Narumi, cúi xuống nói khẽ :
- Chủ tịch. Có người đang ẩn nấp ngoài cửa, trọng lượng cơ thể rất nhẹ, có vẻ như là một bé con.
Narumi thoáng kinh ngạc. Ẩn nấp trước nhà Tiến sĩ Agasa ? Mà lại là bé con ? Và cậu chợt nghĩ đến một người, khẽ cười, gọi lớn :
- Conan đó phải không ? Đã đến rồi thì vào đi.
Người bên ngoài quả nhiên là Conan. Thấy bị phát hiện, cậu ta đành mở cửa đi vào, nhưng không có chút vẻ ngượng ngùng. Vì là người quen ở đây nên cậu ta có chìa khóa. Tiến sĩ Agasa thấy cậu ta đi vào, hồ hởi nói :
- Conan. Sao đến rồi lại không vào ?
Conan không đáp, nhìn chằm chằm vào hai vệ sĩ đang đứng sau lưng Narumi, thần sắc nghiêm nghị. Tiến sĩ Agasa cảm giác Conan hôm nay có điều khác lạ, ngạc nhiên hỏi :
- Conan. Sao thế ?
Conan vẫn không quay đầu, hỏi lại :
- Tiến sĩ không cảm thấy gì ư ?
- Gì chứ ? Ta có thấy gì lạ đâu ?
- Sát khí. Hắt xì ...
Giọng nói nghiêm trang kèm theo tiếng nhảy mũi nghe thật buồn cười. Narumi khẽ cười, cúi xuống bế Conan lên, cho ngồi trên chân mình, rồi dùng khăn tay lau mặt cho cậu bé. Conan cố vùng vẫy nhưng không thể nào thoát khỏi ‘ma trảo’ của cậu, chỉ đành kêu lên :
- Thả ... xuống ... Hắt xì ...
Narumi xoa đầu Conan, mỉm cười nói :
- Bé tinh mắt ghê nha ! Hai người bọn họ từng giết cả trăm mạng người, có khi một ngày giết cả chục người, đương nhiên phải có sát khí rồi.
Cả Tiến sĩ Agasa và Conan nghe nói thế đều chấn động. Giết người gì mà còn hơn đồ tể nữa ! Narumi hài lòng trước phản ứng của bọn họ, mỉm cười bảo :
- Bọn họ đều là thành viên của đội biệt kích trong quân đội Mỹ, từng tham gia phục vụ tại chiến trường Iraq hồi năm ngoái, chiến tích rất lẫy lừng đó nha.
Tiến sĩ Agasa thở phào, gãi đầu nói :
- Vậy mà ta cứ tưởng ...
Conan thì vẫn hồ nghi, hỏi :
- Ngài đây là ...
Narumi vỗ nhẹ vào đầu Conan, cười bảo :
- Chúng ta không phải mới gặp nhau lần đầu nha. Chỉ có điều lần trước trong trường hợp chính thức ta hơi nghiêm túc.
Conan hai tay ôm đầu, cau mày ra chiều suy nghĩ, xem ra không nhớ đã gặp Narumi khi nào. Cậu mỉm cười nói :
- Cậu bé gặp quá nhiều vụ án mạng, hình hình sắc sắc đủ loại người, nên nhớ không hết chứ gì ? A a ... bọn họ gọi là “cậu bé tử thần” xem ra không sai nhỉ ?
Conan nghe nói lập tức kêu lên phản đối :
- Cái gì mà “cậu bé tử thần” chứ ?
Narumi nói :
- Mọi người đều nói cậu bé đi đến đâu, án mạng xảy ra đến đó, không phải là “cậu bé tử thần” thì là gì ?
Conan lập tức giẫy nẫy lên :
- Đâu có ... đâu có ...
Tiến sĩ Agasa vừa xoa cằm vừa nói :
- Dường như đúng thế thật nha !
- Tiến sĩ ...
Nhìn thấy trạng thái quẫn bách của Conan, mọi người đều không nhịn được cười. Tiến sĩ Agasa là cười vui vẻ hơn cả.
...
Tokyo-to, Beika-shi, Beika-cho, 5-chome, 39-banchi. Văn phòng thám tử Mori.
Sau khi từ biệt Tiến sĩ Agasa, Narumi theo Conan đến chỗ thám tử Mori. Cậu luôn bế Conan trên tay, mặc cho cậu bé phản kháng trong vô vọng. Không ngờ cậu rất có hứng thú trong việc ăn hiếp Conan. Khi đến trước cửa văn phòng thám tử, cũng là nhà riêng của thám tử Mori, Conan thôi không phản kháng nữa, nhăn nhó hỏi :
- Ngài đến đây làm gì ? Nơi đây không thích hợp với những người như Ngài đâu ?
Narumi mỉm cười nói :
- Lâu lâu đi thâm nhập quần chúng, xem như thị sát dân tình thôi mà.
Thật ra thì cậu muốn xem thử tình cảnh Conan và Ran sinh hoạt chung trong một ngôi nhà. Ân ! Chỉ là muốn thỏa tính hiếu kỳ mà thôi. Không có ý gì khác. Cậu rất thuần khiết ...
Reeng ...
- Xin chờ một chút.
Có tiếng Ran từ bên trong vọng ra, sau đó cửa mở.
- Chào Ran. Chào ông Mori.
Ran nhìn thấy một thanh niên tuấn tú quý phái đứng trước cửa, rất bất ngờ, đồng thời cũng có hơi lúng túng. Đến khi nhìn thấy Conan, Ran mới định thần lại, hỏi :
- Em cháu đã gây ra chuyện gì rồi chăng ?
Narumi vỗ nhẹ vào đầu Conan, cười nói :
- Xem ra bé rất nghịch ngợm, rất hay gây ra chuyện phiền phức đây.
Conan ôm đầu nhăn nhó :
- Có đâu ...
- Vậy tại sao chị bé vừa thấy ta, lại nghĩ đến chuyện bé gây ra chuyện phiền phức ?
Conan không thể nói lại Narumi, đành nói sang chuyện khác :
- Chị Ran. Đây là Ngài Fujiwara, người quen của Tiến sĩ Agasa.
Mọi người đang chào hỏi nhau, đột nhiên có tiếng thám tử Mori từ bên trong vọng ra :
- Mọi người nói nhỏ tiếng chút đi. Để ta xem tiết mục của cô Yoko.
Thám tử Mori lúc này đang ngồi sát màn hình ti vi, đang nhìn chăm chú vào màn hình, ánh mắt đầy vẻ say mê. Ran bất mãn kêu lên :
- Ba ba. Nhà đang có khách.
Thám tử Mori không thèm để lời than phiền của Ran vào tai, vẫn tiếp tục làm chuyện của mình. Ran ngượng ngùng nói :
- Xin lỗi Ngài. Ba cháu ...
- Không sao. Người có tài thường có tật kia mà.
- Xin lỗi. Mời Ngài vào ạ.
Narumi theo Ran vào trong nhà, ngồi xuống bộ salong cũ kỹ. Hai vệ sĩ cũng đứng nghiêm trang phía sau cậu. Ran pha cho cậu một ly cà phê, còn Conan thì có một ly sữa nóng. Mọi người nói chuyện một lúc thì phía trước lại có tiếng gõ cửa. Ran bước ra mở cửa. Bên ngoài là một thiếu niên lạ mặt, da ngăm đen, đầu đội nón che khuất gần nửa mặt, sau lưng có quải một cái ba lô lớn. Ran ngạc nhiên hỏi :
- Cậu ... cậu là ai ?
Narumi đã đoán được cậu ta là ai - thám tử đến từ ‘miền tây’. Cậu ta không lên tiếng, lại có vẻ hứng trí nghiên cứu dáng vẻ của Ran, khiến Ran rất bất mãn, cao giọng hỏi :
- Cậu thật ra là ai hả ?
Narumi mỉm cười bảo :
- Ran. Xem cậu ta rõ ràng là người nước ngoài, nói tiếng Nhật cậu ta làm sao hiểu được.
- A !
Ran chăm chú nhìn Hattori ... “nước da đen như thế, đúng là người nước ngoài nha, hèn gì không thể hiểu được mình nói gì” ... Ran khẽ gật đầu, nói :
- Hello ! Who are you ?
Hattori không thể nhịn được nữa, vội kêu lên :
- Ai ... Ai là người nước ngoài kia chứ ? Ta chân chân chính chính là người Osaka đó nha !
Nghe thanh âm mang đậm chất giọng Osaka, Conan gật gù nói :
- Hóa ra là thế a ...
Hattori dường như cảm thấy tri kỷ, gật đầu nói :
- Cậu bé dễ thương nói không sai tí nào.
Conan vốn không ưa bộ dạng của cậu ta khi nhìn Ran lúc nãy, nên lại gật gù nói :
- Hóa ra anh ấy là người nước ngoài sống ở Osaka.
A ! Hattori suýt nữa té ngửa, cố gượng chỉnh lại chiếc nón trên đầu cho ngay ngắn, rồi ngượng ngùng nói :
- Tớ đến đây thật ra là muốn tìm Shinichi Kudo.
Nghe nhắc đến Shinichi, Ran đột nhiên có cảm giác là lạ. Hưng phấn ? Bất mãn ? Thẹn thùng ? ... Một cảm giác lạ kỳ, rất khó mô tả. Hai má cô bé bất giác ửng hồng.
- Cậu đến tìm Shinichi, không đến nhà cậu ấy mà tìm, đến nhà tớ làm gì ?
- Thôi đi. Tớ biết cậu ta đang ở đây. Cậu định giấu tung tích cậu ta mãi được ư ?
Ran thở dài nói :
- Cậu ấy thật sự không có ở đây !
- Cậu ta nhất định tại đây !
- Tớ nói không có là không có !
Hắt xì ...
Giữa lúc cả hai đang cãi nhau, Narumi đang hân thưởng phong cảnh, Conan không nhịn được, đột nhiên nhảy mũi. Narumi khẽ lắc đầu, dùng khăn tay lau mặt cho Conan. Ran quay lại quan tâm hỏi :
- Conan có sao không ? Cả em và Shinichi đều bị cảm cúm. Chẳng lẽ gần đây có dịch cúm ?
Conan giả vờ ngu ngơ, cười hề hề cho qua chuyện. Nhưng Hattori đặc biệt tinh ý, lập tức hỏi ngay :
- Ân ? Giấu đầu lòi đuôi rồi nhé. Kudo không có ở đây, cậu làm sao biết cậu ta đang bị cảm cúm.
Ran không thèm quay đầu lại, đáp :
- Shinichi vừa gọi điện cho tớ nên tớ biết.
- Gọi điện về cho cậu à ?
- Đúng thế. Thỉnh thoảng cậu ấy vẫn gọi điện về cho tớ mà.
- Cậu ta rất thường hay gọi điện thoại đến đây ?
- Hừ ! Liên quan gì đến cậu !
Đối với một người ôn hòa thiện lương như Ran, khi nói bằng giọng điệu đó cho thấy Ran đối Hattori rất bất mãn. Hattori cũng không để ý, đưa tay xoa cằm, phân tích :
- Quả nhiên là như thế ! Xem ra tớ điều tra không có sai ... Ê ! Nếu tớ không lầm thì cậu chính là ‘bồ ruột’ của Shinichi Kudo hả ?
- A ! Cậu nói cái gì ? Tớ mà là ‘bồ ruột’ của Shinichi ư ?
Narumi nhìn thấy sắc mặt Conan cũng đỏ bừng. Thú vị đây ?
- Chuyện đó ai nói vậy ?
Cả Ran và Conan đồng thanh quát hỏi, xem ra rất ăn ý. Narumi không khỏi buồn cười. Không biết ai đã đồn như thế, nhưng xem chừng ... quá đúng.
(1) Bản tiếng Anh là : Beika City, Beika Town, District 2, Block 21.
(2) Thành phố Beika là thành phố hư cấu trong truyện, có thể hiểu là một trong số các thành phố ngoại ô của Tokyo-to. Tokyo-to (Đông Kinh Đô) gồm vùng nội thành ‘Tokyo-shi’ có 23 quận (tokubetsu-ku, đặc biệt khu),và vùng ngoại thành có 26 thành phố (shi) và nhiều thị trấn (cho),làng (mura) khác. Ở Mỹ - Nhật, thành phố, thị trấn và làng đồng cấp hành chính.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.