Chương trước
Chương sau
Chương 3: MƯU TÍNH TƯƠNG LAI
Lại nói, khi nghe Thị trưởng Kurowa chất vấn, người kia không tỏ thái độ gì khác thường, chỉ gật gù tán thưởng :
- Thị trưởng tiên sinh quả nhiên là người thông minh.
- Có gì cứ nói. Đừng dông dài nữa.
Ngài Thị trưởng gắt gỏng. Nhưng người kia cũng không lộ vẻ gì là bất mãn, từ từ quay lại, chậm rãi nói :
- A a ! Ta cần tiền, bởi vì ... thân chủ nhờ ta điều tra vụ này cấp tiền quá ít. Ân ! Ta chỉ là một gã thám tử tư vô danh tiểu tốt mà thôi.
Thị trưởng Kurowa giật mình, có cảm giác không hay, hỏi dồn :
- Thân chủ ? Hắn là ai ?
Người kia cười cười bảo :
- Bí mật nghề nghiệp, không thể nói được.
Ánh mắt song phương nhìn chằm chằm vào nhau. Ánh mắt của Thị trưởng Kurowa tràn đầy giận dữ và kinh khủng. Trong khi ánh mắt người kia vẫn lạnh lùng. Hơn kém nhau quá rõ. Giây lát, Thị trưởng Kurowa cam chịu thất bại, nhìn đi chỗ khác, hỏi :
- Nói đi. Ngươi muốn bao nhiêu tiền ?
Người kia giơ ba ngón tay lên. Thị trưởng Kurowa khẽ thở phào, nói :
- Ba triệu ? Tốt lắm. Ta chấp nhận.
Người kia lắc đầu xua tay nói :
- Với thân phận của Thị trưởng tiên sinh mà chỉ đáng giá có ba triệu thôi sao ? Ta muốn nói là ba mươi triệu.
Thị trưởng Kurowa tức giật quát :
- Ngươi không nên khinh người quá đáng như thế !
Người kia cười lạnh nói :
- A a ! Ta tin rằng tương lai của Thị trưởng tiên sinh tuyệt đối đáng giá ba mươi triệu. Lát nữa ta sẽ gửi số tài khoản vào điện thoại di động của Ngài. Ta tin rằng ... Ân ! Thị trưởng tiên sinh sẽ có quyết định chính xác.
Mặc kệ ánh mắt nổ lửa như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương của Thị trưởng Kurowa, người kia quay lưng bỏ đi. Nhưng chỉ đi được mấy bước, gã đột nhiên dừng lại. Thị trưởng Kurowa tức giận quát hỏi :
- Còn chuyện gì nữa hả ? Tiền ta sẽ chuyển cho ngươi. Ngươi phải lập tức biến mất khỏi mắt ta.
- Cũng không có chuyện gì. Chỉ là Ngài hợp tác tốt như thế, nên ta định tặng cho Ngài một tin tức miễn phí. Ân ! Thị trưởng tiền nhiệm trước khi qua đời có di ngôn gì đó về chuyện này.
- Ngươi nói cái gì ?
- Ha ha ha ... những gì ta vừa nói, Ngài đương nhiên nghe rõ hết rồi. Ngài yên tâm. Ta rất tôn trọng quy tắc nghề nghiệp. Xin cáo từ.
Nói xong gã liền chuyển thân đi ngay, chân bước nhanh nhưng thái độ ung dung như không có chuyện gì xảy ra. Thị trưởng Kurowa đứng yên lặng nhìn theo bóng dáng gã kia khuất dần sau những lùm cây, sắc mặt tối sầm như bầu trời giữa cơn giông bão, rồi sau đó cũng hối hả rời đi. Quang cảnh lại rơi vào tĩnh lặng.
Một giờ sau. Ở một bãi biển vắng vẻ hướng đối diện, gã thám tử cao lớn vận áo khoác dài, đội mũ len, đeo khẩu trang che kín cả mặt kia lại tiếp tục đứng tựa lưng vào một thân cây bên bờ biển, dường như đang chờ đợi ai đó. Gió biển khá lạnh, nhưng gã ta trùm kín cả người nên chẳng có ảnh hưởng gì đáng kể, vẫn ung dung chờ đợi. Bóng gã trải dài trên bãi cát, nhưng khuôn mặt lại ẩn sau bóng tối của tán cây, nhìn thật âm sâm kỳ dị.
Giây lát, từ phía xa có tiếng bước chân truyền lại. Có người đến ! Gã quay lại nhìn, nhận ra kẻ đang đến là người mà gã đang chờ, nên khẽ mỉm cười. Lợi tức a ! Người kia nhìn thấy gã đang đứng dưới bóng cây, liền rảo bước nhanh tới, mặt hầm hầm nói :
- Ngươi thật ra là ai hả ?
Đúng là bạn thân thiết từ thuở bé, tư tưởng suy nghĩ xem ra khá tương tự nhau. Câu nói đầu tiên khi gặp mặt cũng tương tự như thế. Chỉ có điều thần thái người này tự tin hơn Thị trưởng Kurowa nhiều. Thành công nhân sĩ có khác ! Gã thám tử không thèm để ý đến thái độ của người kia, chỉ khẽ cười lạnh. Thấy vậy, người kia càng thêm tức tối, gằn giọng hỏi :
- Tại sao ngươi lại biết chuyện đó ? Ai đã nói cho ngươi biết ?
Gã thám tử từ tốn nói với giọng lạnh lẽo :
- Kawasui tiên sinh không nên nóng nảy. Ta chỉ là một gã thám tử tư vô danh tiểu tốt mà thôi. Còn chuyện kia người trong cuộc ai mà dám công khai tiết lộ chứ, tự nhiên là do ta đã đích thân điều tra ra.
Người kia là ông Kawasui, tư bản gia, người giàu nhất đảo, và cũng là ứng cử viên sáng giá cho chức thị trưởng nhiệm kỳ tới. Vì là một doanh nhân thành đạt nên mới tự tin như thế. Tuy nhiên, khi nghe nói như vậy, ông Kawasui cũng không kìm đươc sự kinh hãi, thất thanh kêu lên, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đẫm mồ hôi :
- Không thể nào ! Chuyện kia ngoài chúng ta ra không thể có người ngoài nào biết được.
Đối phương mất bình tĩnh càng có lợi cho cuộc đàm phán. Đó là sách lược của gã thám tử. Gã ta khe khẽ lắc đầu, lạnh giọng bảo :
- Không có chuyện gì là không thể xảy ra cả. Trên đời này không có bí mật nào là tuyệt đối cả. Muốn người ta không biết thì mình phải đừng làm. Đạo lý đơn giản như thế tiên sinh nhất định phải minh bạch. Hơn nữa, nhân tâm khó lường a ! Tiên sinh nghĩ như thế, nhưng người khác chưa chắc cũng nghĩ như thế, chẳng hạn như ...
Gừ gừ ... Ông Kawasui không ngừng nghiến răng, sắc mặt hết đỏ lại xanh, chân mày cau lại, thở sâu một lúc để lấy lại bình tĩnh, sau đó lạnh lùng nhìn gã thám tử bí ẩn đối diện, gằn giọng hỏi :
- Chẳng hạn như chuyện gì ?
Gã thám tử khẽ nhếch mép cười, thong thả nói :
- A a ! Để tỏ lòng thành tín, ta có thể cung cấp cho tiên sinh một thông tin miễn phí. Thị trưởng tiền nhiệm, ông Kameyama, đã qua đời trong lúc đang thảo luận với một người trong cuộc về chuyện kia. Cái chết của ông ấy không phải là một cái chết tự nhiên.
Ông Kawasui cả kinh thất sắc, nói với giọng run run :
- Là ... là ... kẻ nào ?
Nếu như cái chết của ông Kameyama không phải là một cái chết tự nhiên, chắc chắn là đã bị người khác sát hại. Người trong cuộc kia là ai ? Sự tình phát triển theo chiều hướng đặc biệt nghiêm trọng. Ông Kawasui càng thêm lo lắng bất an. Nhưng gã thám tử chỉ khẽ cười, không đáp.
- A ... a ...
Dù sao cũng là một người thành đạt sau nhiều năm từng trải thương trường, ông Kawasui dần bình tĩnh lại, gằn giọng hỏi :
- Ngươi đã biết nhiều như thế, tại sao ngươi không đi báo cảnh sát ? Ngươi muốn gì ở chỗ ta ?
Gã thám tử hài lòng gật gù nói :
- Tiên sinh quả nhiên là người thông minh.
- Có gì cứ nói. Đừng dông dài nữa.
Ông Kawasui gầm gừ nói. Gã thám tử cũng không lộ vẻ bất mãn, thong thả nói :
- A a ! Ta cần tiền, bởi vì ... thân chủ nhờ ta điều tra vụ này cấp tiền quá ít. Ân ! Ta chỉ là một gã thám tử tư vô danh tiểu tốt mà thôi.
Ông Kawasui giật mình hỏi :
- Thân chủ ? Hắn là ai ?
Gã thám tử cười cười bảo :
- Bí mật nghề nghiệp, không thể nói được.
Song phương lập tức trừng mắt nhìn nhau. Ánh mắt của ông Kawasui vừa giận vừa kinh, thậm chí có chút thất thần. Trong khi ánh mắt gã thám tử vẫn lạnh lùng. Một bên lo lắng bất an, một bên an nhiên vô dạng, hơn kém đã quá rõ. Cả hai đối mặt hồi lâu, rồi ông Kawasui cam chịu thất bại, quay mặt nhìn đi chỗ khác, hỏi :
- Nói đi. Ngươi muốn bao nhiêu tiền ?
Gã thám tử giơ năm ngón tay lên. Ông Kawasui khẽ thở phào, hằn học nói :
- Năm mươi triệu ? Hừ hừ ... Ngươi quá tham lam đấy.
Không hổ danh là người giàu nhất đảo, nhìn thấy số năm là nghĩ ngay đến năm mươi triệu, không giống như ông thị trưởng keo kiệt kia. Gã thám tử cười lạnh nói :
- A a ! Ta tin rằng tương lai của tiên sinh tuyệt đối đáng giá năm mươi triệu. Lát nữa ta sẽ gửi số tài khoản vào điện thoại di động của tiên sinh. Ta tin rằng ... ân, tiên sinh sẽ có quyết định chính xác.
Ông Kawasui gầm gừ trong miệng giây lát, rồi nghiến răng nói :
- Chỉ cần ngươi chịu câm miệng, vĩnh viễn biến khỏi nơi đây, năm mươi triệu thì năm mươi triệu.
- A a ! Tiên sinh yên tâm, ta rất tôn trọng quy tắc nghề nghiệp. Tạm biệt. À không ! Vĩnh biệt.
Mặc kệ ánh mắt nổ lửa như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương của ông Kawasui, gã thám tử quay lưng bỏ đi. Ông Kawasui đứng yên lặng nhìn theo, sắc mặt tối sầm đầy vẻ lo lắng bất an, rồi sau đó cũng hối hả rời đi. Tứ bề lập tức chìm vào yên ắng.
Xuyên qua nhiều khu vắng vẻ, nhìn trước nhìn sau, chắc chắn không có ai ở gần đó, Narumi mới cởi bỏ quần áo ngụy trang, rồi trở về nơi ở và cũng là phòng khám tư của mình. Cậu có thân hình thanh mảnh, nhưng đã mặc áo khoác dài, độn nhiều lớp áo, mang giày tăng chiều cao, giả làm người cao lớn. Sau một thời gian sống trên đảo, cậu đã có ít nhiều kinh nghiệm cải trang.
Về đến nhà, cậu nằm lăn trên giường, chẳng muốn ngồi dậy chút nào. Giả trang làm người bí ẩn còn mệt hơn đóng giả nữ nữa chứ. Đấu trí với mấy lão cáo già kia thật mệt làm sao. Cũng may là mọi sự đều ổn thỏa, không có biến cố gì xảy ra.
- Bước thứ nhất hoàn thành mỹ mãn, xem như là thu lời. Còn khoản nợ chính sẽ giao cho ông Mori xử lý. Ha ha ha.
- Chỉ cần ông Mori xuất hiện, ‘cậu bé tử thần’ cũng sẽ xuất hiện, sau đó là án mạng xảy ra. Đến lúc đó, ngay cả thanh tra Megure cũng sẽ cảm thấy bình thường. ‘Có mặt bọn họ là có án mạng’ đã thành thường thức.
- Chờ khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi.
- Lúc đó sẽ đi đâu đây nhỉ ? Muốn tránh xa ‘cậu bé tử thần’ Conan thì không nên ở Tokyo. Còn nếu muốn tránh xa tổ chức Áo đen thì tốt nhất là nên rời khỏi nước Nhật. Tổ chức Áo đen rất lợi hại ! Đương nhiên, nếu thế lực của bản thân càng lợi hại hơn thì không cần để ý đến bọn chúng.
- Đi sang Mỹ. Dường như không ổn lắm. Ở Mỹ có chỉ số an toàn không cao, tội phạm rất lộng hành. Ngay cả đám học sinh cũng có thể xả súng bừa bãi. Nguy hiểm vô cùng.
- Châu Âu thì có Mafia, lại thường kỳ thị người châu Á. Nếu bị tưởng nhầm là người Hoa thì càng thảm hơn.
- Hongkong ? Băng đảng người Hoa lộng hành, nghe nói hơn 1/4 dân số có liên quan đến các băng nhóm ‘xã hội đen’, quy tắc ngầm ở đâu cũng có. Không quyền không thế sẽ rất mệt.
- Ân ! Muốn có cuộc sống thoải mái an toàn, cần phải có quyền có thế. Với tài sản hiện tại của ta, chỉ có thể đến các nước nghèo mới được tôn trọng và có chút thế lực. Ở các nước Âu Mỹ, kể cả Nhật Bản, tài sản của ta sẽ chẳng đáng kể gì.
- Ân ! Việt Nam ? Tình hình ổn định. Lúc này đang trong thời kỳ đầu phát triển kinh tế. Mọi thứ phải ưu tiên cho phát triển. Chỉ cần mang sang đó vài triệu USD đầu tư là sẽ có rất nhiều ưu đãi, chắc chắn sẽ được bảo hộ an toàn. Ngoài ra sau đó sẽ có cuộc sống nhàn nhã ít nhất trong hơn hai mươi năm nữa. Quyết định vậy đi. Sang Việt Nam đầu tư ...
Đối với Việt Nam, cậu cảm thấy vô cùng thân thiết. Kiếp trước cậu là người Việt Nam. Tiếng Việt là một trong ba ngôn ngữ mà hiện tại cậu có thể nói viết thông thạo. Hai ngôn ngữ còn lại là tiếng Anh và đương nhiên có cả tiếng Nhật. Ân ! Việt Nam là môi trường thích hợp đầu tư, và cũng là nơi thích hợp để cậu lánh nạn trước khi có đủ thực lực để tự bảo hộ mình. Vấn đề là phải có nguồn vốn đáng kể để được xem trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.