Cuối cùng vận khí cũng không có tệ hại quá mức. Trên đường Margaret tóc tai bù xù chạy ra khỏi phòng Cal trở về may mắn cũng không có đụng phải ai. Chỉ cóDouglas tiểu thư cảm thấy có điểm kỳ quái đối với việc nàng mất tích nửa giờ. Lúc Margaret tiến vào, nàng ta hỏi một câu.
"Tôi cùng với đứa nhỏ ban nãy có quen biết, mới vừa đưa cậu bé trở về..."
Margaret còn chưa nói hết, Douglas tiểu thư nhìn thấy máu trên bắp chân nàng, lấy làm kinh hãi:
"Ôi thượng đế, chân của cô làm sao vậy?"
Margaret cúi đầu nhìn một cái, bấy giờ mới nhớ đến, thấy không có cách nào che giấu, liền "ách" một tiếng:
"... Mới vừa rồi, thời điểm đưa bé trai kia trở về, tôi không cẩn thận đánh vỡ một cái ly, chân bị cứa một đường."
"Nhanh, để cho tôi xem cho cô một cái."
Douglas tiểu thư tin ngay lập tức, vội vàng đi lấy hòm thuốc băng bó vết thương giúp Margaret.
Vết thương bị thủy tinh vạch ở bắp chân cũng không sâu, sau khi xử lý đơngiản xong, Margaret cảm ơn Douglas tiểu thư, sau đó trở về phòng mình.
Ngày hôm sau, Margaret mượn cớ chân bị thương, một mực ở lỳ trong phòng.
Nàng biết một tiếng "Cút" sau cùng của Cal tối hôm qua, hẳn có nghĩa là hắnsẽ không làm phiền nàng nữa rồi. Mặc dù đến bây giờ vẫn còn không nghĩra lý do tại sao hắn lại đột nhiên bỏ qua cho mình như vậy, nhưng cáinày không quan trọng. Trọng yếu (=quan trọng, nói trọng yếu cho hay,ahihihihi) chính là, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-mong-lu-trinh/3167104/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.