Từ phía Bắc đi lần về Nam, phải qua Tứ Xuyên.
Cao Nhẫn chợt nhớ đến Đường gia ở Tứ Xuyên. Cao Nhẫn và Võ Lâm nhị thần cùng bàn với nhau ghé qua Đường gia.
Cổng đại phủ của Đường gia vẫn uy nghi, đường bệ đứng sừng sững, từ xa đã nhìn thấy, khiến Cao Nhẫn và nhị lão phải thêm dồn bước.
Nhưng khi chân đã đến gần, Cao Nhẫn có cảm giác bất ổn. Cổng đại phủ Đường gia còn đó, nhưng cánh cổng đang cánh mở cánh khép.
Tấm đại biển treo trên cổng cũng vẫn còn đó nhưng bụi giăng nhện bám đầy.
Đưa mắt nhìn nhị lão, Cao Nhẫn ra dấu hãy đề phòng. Đưa tay xô nhẹ cánh cổng, Cao Nhẫn sẽ bước chân đi vào đại phủ Đường gia. Hai lão ở hai bên Cao Nhẫn cũng bước theo. Cả một đại phủ to lớn giờ đây vắng lặng. Không khí phủ trùm mùi chết chóc.
Bước sâu thêm vào đại phủ. Khắp nơi đều xộc xệch. Bàn ghế đổ nát nằm tứ tung. Bụi phủ mờ mọi nơi, theo bước chân của cả ba người mà tung bay lên, khiến cả ba người cơ hồ phát sặc.
Vào hẳn hậu sảnh, nơi an nghỉ của mọi người trong Đường gia vẫn vắng lặng. Một sự vắng lặng đáng ngờ.
Cuối cùng, sau khi đã xem qua khắp nơi một lượt, Cao Nhẫn và nhị lão vẫn không trông thấy một người nào cả. Ngoại trừ sự hoang phế và đổ nát ra, cả ba người đều không thể tìm được một điều gì để giúp họ tìm hiểu được manh mối. Duy chỉ một vật. Vật này rơi ra, nằm khuất sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-ma-bo-phap/2149613/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.