Động Đình hồ.
Quân Sơn.
Quân Sơn đạo am.
Mới đầu canh một mà ánh trăng đã soi sáng mọi vật. Cao Nhẫn vì lo lắng cho việc ngày mai, khó thể ngồi yên trong phòng, đành đưa chân tản bộ dọc theo dường lát đá xanh dẫn quanh vòng trong Quân Sơn đạo am.
Ánh trăng qua từng chỗ trống lộ thiên giữa các mái nhà, đập vào từng phiến đá lát đường. Tùy theo độ khảm nông, sâu của phiến đá lát mà ánh trăng làm cho bóng của từng phiến đá in xuống chỗ nhiểu chỗ ít, chỗ tỏ chỗ mờ. Sự việc này đưa hồi ức Cao Nhẫn trở lại với Kỳ Liên sơn, với Loạn Thạch cước.
Gió từng cơn mát dịu từ mặt hồ Động Đình thổi vào khiến Cao Nhẫn càng nhớ đến gò Loạn Thạch.
- Ai?
Dù đang sống trong hồi tưởng nhưng một phần thính lực đã giúp cho Cao Nhẫn phát hiện ra có người vừa mới đến. Cao Nhẫn trầm giọng hỏi. Người nọ không hiện thân, chỉ nói trong lúc chớp mình lướt đi :
- Có gan hãy theo ta.
Không là mãnh long thì không quá giang! Cao Nhẫn không chần chừ, tung người lướt theo ngay.
Bóng người nọ ẩn hiện phía trước, quanh đi, quanh lại, vẫn lướt nhanh như gió. Thân pháp cũng đã đến hàng tuyệt đỉnh.
Kinh ngạc, Cao Nhẫn không bỏ cuộc, vẫn lướt mình theo sát, trong lòng thì lại tự hỏi: “Ai thế nhỉ? Thân pháp thật đáng khâm phục, đường đi lối lại trong Quân Sơn đạo am được án theo trận đồ mà bóng người này cứ thong dong lướt đi, không chút ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-ma-bo-phap/2149606/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.