Chương trước
Chương sau
Trong nháy mắt, chuông tan học vang lên, học sinh lần lượt rời trường.

   Ôn Vãn thu dọn cặp sách xong, vừa lao ra khỏi cửa lớp, liền nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đứng tại cầu thang, cô híp mắt lại--

   là Ôn Cần.

   Ôn Vãn tùy ý khoác cặp sách lên vai, đi tới, vừa định đi ngang qua, Ôn Cần gọi cô lại, "Vãn Vãn!"

   Ôn Vãn dừng lại, cũng không quay đầu, chỉ nhàn nhạt nói hai chữ: "Chuyện gì?"

   Ôn Cần nhìn bóng lưng lạnh lùng lại kiêu ngạo của cô, hai tay dần dần nắm chặt thành quyền, nhẹ giọng nói: "Chị nghe nói.. hôm nay em bị giáo viên chủ nhiệm phạt đứng, làm sao vậy?"

   Ôn Vãn nhìn cầu thang dài, mặt không thay đổi trả lời: "Bị phạt đứng thì làm sao được, đương nhiên là phạm sai lầm rồi."



   "Vãn Vãn, mẹ mỗi ngày lo lắng chuyện của em đã rất mệt mỏi rồi, em nên hiểu chuyện một chút, ít.."

   "Em làm gì, không cần chị ý kiến." Ôn Vãn cắt ngang lời khuyên bảo tận tình của Ôn Cần, giọng càng lạnh hơn, "Còn chuyện gì không?"

Ôn Cần đè nén lửa giận trong lòng, sắc mặt vẫn bình tĩnh: "Hai ngày này chị đến nhà Lâm Đông chuẩn bị tác phẩm cho buổi triển lãm nghệ thuật, khi về nhà em nói với mẹ một tiếng, chị buổi tối sẽ về."

   Ngừng một chút, cô lại bổ sung: "Nếu không, mẹ sẽ lo lắng cho chị đấy!

  Ôn Vãn cảm thấy buồn cười," Chị ném điện thoại di động rồi à? Không tự gọi điện nhắn tin cho mẹ, nhất định phải là em chuyển lời sao? "

Cô xoay người, lười biếng dựa vào lan can cầu thang, giống như đang nhìn một tên hề:" Ôn Cần, chị không cần phải ở trước mặt em khoe khiang tình cảm mẹ con của hai người, em không ghen tị, càng không ghen ghét! "

Cô nhìn vẻ mặt đang dần trở nên mất tự chủ của Ôn Cần, tâm tình vui vẻ:" Còn nữa, chị luôn giả vờ là một người chị tốt trước mặt người khác, dưới bộ dáng đó nhân cơ hội giáo huấn em, thật sự làm cho em ngược lại đủ khẩu vị! "

  " Đã nhiều năm như vậy, chị không mệt sao? "

   Ôn Cần bị lời nói của cô làm tổn thương rất nhiều.



   Cô cắn môi, nước mắt lưng tròng giải thích" Thì ra chị ở trong lòng em, lại là cái dạng này.. Nhưng là, ý của chị không phải như vậy, em hiểu lầm chị rồi, Vãn Vãn, nghe chị giải thích đi! "

   Cô vươn tay muốn nắm lấy tay Ôn Vãn, bị Ôn Vãn dùng sức hất ra, lực đạo không lớn, cả người lại chật vật ngã lăn xuống đất.

" Ah! "

   Lâm Đông đứng cách đó không xa đợi Ôn Cần, đã quan sát nãy giờ, nên nghe hết cuộc nói chuyện của hai chị em.

   Chợt thấy Ôn Cần bị Ôn Vãn đẩy, mấy bước liền chạy tới, đỡ Ôn Cần đứng dậy.

  " Sao rồi, cậu không sao chứ? ". Truyện Nữ Cường

   Ôn Cần lắc đầu, nhỏ giọng nói cảm ơn, cố nén nước mắt lăn dài trong mắt.

  Lâm Đông nhìn bộ dáng nhẫn nhịn của cô, nghiến chặt hàm, hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Vãn," Ôn Cần là chị của em, cậu ấy rất quan tâm em, em sao có thể đối xử với cậu ấy như vậy! "

  Ôn Cần kéo tay áo của hắn, lắc đầu nói:" Là tôi không cẩn thận ngã xuống, cậu đừng trách Vãn Vãn, đều do tôi không tốt.. "

  Lâm Đông nhíu mày," Cậu đừng bao che cho em ấy nữa, vừa rồi chính mắt tôi nhìn thấy, chính là em ấy đẩy cậu! "

" Em ấy là em gái của tôi.. "

  " Nhưng em ấy không xem cậu là chị gái!"Lâm Đông tức giận ngắt lời Ôn Cần, anh không hiểu, tại sao em gái của Ôn Cần lại ác độc như vậy!

  Ôn Vãn mắt lạnh nhìn Ôn Cần làm bộ làm tịch.

  Vừa rồi cô chỉ hất nhẹ tay Ôn Cần, còn vì sao lại ngã xuống, chẳng qua là thủ đoạn mà Ôn Cần cố ý làm mà thôi.

  Mục đích có lẽ là để hạ uy tín của mình trước mặt Lâm Đông.

  Tuy nhiên, Ôn Vãn sớm đã quen với nó
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.