Đường Quỳ “a” một tiếng, cố đoán xem cô ấy định nói gì. 
Trịnh Ngọc nói thế này là có ý gì? 
Trước đó Giang Trúc đã thẳng thắn nói cho cô biết về thân thế của anh, nhưng cũng không đề cập với cô rằng, trong việc này lại còn có tình tiết như vậy. 
“Chị và Giang Trúc vốn là bạn học.” Trịnh Ngọc tiếp tục nói, bên cạnh lỗ tai cô ấy có một lọn tóc rơi ra, cô ấy đưa tay vén ra đằng sau, giọng nói không nhanh không chậm: “Lúc đó cậu ấy rất trầm tính, nhưng bởi vì thành tích tốt nên trong lớp không có ai dám trêu chọc đến. Nói ra, cái lớp kia cũng chị thật sự cũng chẳng có gì đặc sắc.” 
Cô ấy nói chuyện hơi lộn xộn, Đường Quỳ nắm cái ly đế cao, không cắt ngang cô ấy. 
“Nếu tính là đặc sắc thì thật ra là đối với chị cũng có một người. Chẳng giấu gì em, ngay khi Giang Trúc vừa bước vào phòng học, chị đã chú ý tới cậu ấy.” Trịnh Ngọc như có như không cười lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không hư vô, giống như muốn mượn khoảng không gian này để hồi tưởng lại quá khứ mờ mịt của mình: “Dáng vẻ cậu ấy rất được, đúng không? Nhưng vẻ đẹp của cậu ấy không giống với những người khác… Chị không tìm được từ để diễn tả, nhưng kể từ lúc nhìn thấy cậu ấy, chị đã không cách nào rời mắt được.” 
Đường Quỳ nghĩ thầm, đây là chuyện dễ hiểu, vẻ ngoài của Giang Trúc quả thật rất ưa nhìn. Về điểm này, ngay từ lúc cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-blouse-trang-va-ba-dau-ngot/3224347/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.