Tiểu Viên đã soạn nháp qua rất nhiều rằng nói với anh trai chuyện của mẹ thế nào, nhưng nhìn thấy mặt thực tế thì cô lại cũng không nói nên lời được gì cả.
Anh trai trông tiều tụy có thể thấy được mắt thường, đôi má vốn dĩ đã ngả trắng bợt của anh ấy càng lộ rõ vẻ xương xẩu, nằm trên giường bệnh, đang ghim truyền dịch bổ sung chất.
Cô căng thẳng, Thái Quyển đờ ra ở trong phòng cũng rất căng thẳng. Sau khi Thái Quyển ra ngoài thì liền vòng tới vòng lui ở hành lang.
Nguyễn Thanh nhìn không nổi, bèn kéo anh ấy lại đây, để anh ấy yên tĩnh chút.
Vẻ đau khổ trên mặt Thái Quyển.
Nguyễn Thanh: "Được rồi, đừng di chuyển nữa, hoảng đến chị choáng đầu, cậu dứt khoát đừng ở chỗ này nữa, đi ngủ đi."
Trong bệnh viện có phòng cho người nhà theo chăm sóc người bệnh, trang bị bên trong đầy đủ mọi thứ. Bệnh viện cũng có nhà ăn, còn có thể gọi giùm cầm hộ đồ ăn bên ngoài, thuận tiện cho nghỉ ngơi của họ được càng tốt hơn.
"Em nào đâu ngủ được," Thái Quyển ra sức níu tóc, anh ấy chỉ chỉ cửa: "Còn có này này này......"
Hai người đang lo lắng thì cửa đã mở, rồi Tiểu Viên đi ra với hai mắt ửng đỏ.
Hai người khẽ ngẩn ra, không hẹn mà cùng tiến lên.
Tiểu Viên rũ mắt, nói: "Anh hai không muốn nói chuyện với em......" Anh ấy chỉ hỏi một chút tình huống của mẹ họ, sau đó thì đã bảo cô ra ngoài.
"Ôi......" Nguyễn Thanh thoáng nghẹn lại.
"Có thể anh Chi Thạch vẫn không thể tiếp nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-anh-chot-loe/353546/chuong-145.html