Tiểu Viên chạy về nhà, nhốt mình trong phòng, càng nghĩ càng uất ức, rơi nước mắt không ít, cuối cùng quần áo cũng chưa thay, cứ ngã trên giường như vậy ngủ mất.
Hôm sau cô tỉnh dậy trong lộn xộn rối bời, toàn thân đau nhức, đứng dậy đến gương coi, cả mặt toàn là nhoe nhoét loang lổ.
Cô đến phòng tắm rửa mặt tắm rửa, cả người thoải mái nhẹ nhàng, mặt cũng rửa sạch sẽ rồi, người cũng tỉnh táo hơn.
Không phải chỉ là không đoạt giải sao? Về sau lại cố gắng là được rồi, đầu óc bị gì mà không nghĩ thoáng được chứ?
Cô bưng lấy đầu, cái càng khiến cô rầu rĩ chính là sự khó ở với Vĩ Trang ở trong xe tối hôm qua.
Cô đã nhắm về Vĩ Trang mà phát cáu.
Tiểu Viên thở dài thật sâu, trong lòng vừa chua xót lại buồn rầu.
Đây là cảm giác yêu một người sao?
Lúc ngọt thì thật ngọt, khó chịu lên thì cứ tựa như khoét vào tim vậy.
Tiểu Viên khẽ nhếch môi đau khổ.
Cô thích Vĩ Trang còn muốn nhiều hơn bản thân tưởng tượng. Ỷ lại với người ấy, nên mới cáu kỉnh với người ấy, theo tiềm thức cho rằng người ấy hẳn là phải bao dung cô, cưng chiều cô không giới hạn, giống y như anh trai vậy.
Kết quả chính là cô hoàn toàn thất vọng, cảm thấy tổn thương.
Nhưng ngẫm lại một cách lý trí, thì Vĩ Trang cũng không phải anh trai, không phải người thân của cô. Đứng trên góc độ của người ấy mà nhìn, thì cái kia quả thật chỉ là một giải thưởng nhỏ.
Lý trí thì lý trí, nhưng tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-anh-chot-loe/353523/chuong-122.html