Tiểu Viên nhấc tinh thần dậy hoàn thành xong xuôi công tác ngày hôm ấy, về tới nhà đã là đêm khuya. Cô nằm liệt trên giường, một hồi lâu mới đi tắm rửa xong xuôi ra, trước khi sắp sửa ngủ vẫn không nhịn được xem WeChat.
Chủ yếu là xem khung đối thoại của cô với Vĩ Trang được ghim đánh dấu.
Ban ngày cô đã gửi cái tin "em thật khổ sở" kia. Tới hiện tại đã được năm tiếng đồng hồ rồi.
Mười lăm phút trước Vĩ Trang đã gửi một tin tới: "Nghỉ ngơi rồi sao?"
Mùa hè, khi còn bé, cô rất muốn ăn kem ốc quế, nhìn thấy bạn học ăn mùi khoai môn, cô đã thèm một thời gian rất dài, nhưng cô không có tiền tiêu vặt. Mà có một ngày, khó khăn lắm mẹ cho cô 3 đồng, cô hưng phấn vọt tới cửa hàng tiện lợi, ngày đó vị khoai môn đều bán hết rồi, cô lùi về một bước mà mua vị dưa lưới.
Kem ốc quế thì ăn được rồi, lại không phải cái mà chính mình muốn nhất, luôn có kiểu tiếc nuối khiếm khuyết gì đó, nhưng chung quy thì vẫn đã được dễ chịu.
Tâm trạng thoáng như giờ phút này.
"Vẫn chưa." Cô lời ít ý nhiều gửi đi.
Cô vẫn cảm thấy có tí tủi thân: "Ban ngày vì sao người không để ý tới em?"
Lúc gửi qua một góc trong lòng cô tựa như có tiếng nói dị nghị bảo cô mau chóng rút về, nhưng tiếng nói này quá nhỏ yếu, cảm xúc tủi thân đã chiếm giữ thế thượng phong.
Sau khi gửi đi WeChat tiếp tục yên ắng thêm một lát, sau đó Tiểu Viên nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-anh-chot-loe/353498/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.