Thành phố Tân, sau khi trải qua một trận tuyết lớn, quay chụp đã đến đoạn sau.
Cảnh sát lại theo dõi Mạnh Tiểu Chu lần nữa, tạm thời không có phát hiện khác thường gì.
Cục diện bế tắc lại hình thành lần nữa.
Bộ âu phục của thám tử Hoắc dường như càng nhăn hơn, tóc tai cũng dài hơn. Anh ta bèn dứt khoát buộc thành cái túm nhỏ, bày tư liệu đầy bàn, ảnh chụp và manh mối dán đầy tường. Anh ta ôm cánh tay, tự nói lẩm nhẩm: "Nhất định, nhất định có chỗ bỏ sót, chỉ là tạm thời mình vẫn chưa phát hiện ra......"
"Ở nơi đâu, ở nơi nào đây?"
Nhất định có chuyện gì đó kích động tội ác lần này.
Chín vị nữ sinh lúc trước, cuối cùng chỉ có ba vị ở lại thành phố Tân. Ngoại trừ Mạnh Tiểu Chu ra, hai vị khác, trong đó có một vị đã lấy chồng, con được hơn một tuổi, cuộc sống ổn định yên ả. Đêm xảy ra vụ án, cả nhà cô ấy đi du lịch ở ngoài chưa về, một vị khác đã tự sát một tuần trước khi Dương Nghị ra tù......
Hai vị này đều không có hiềm nghi.
Thám tử Hoắc cất một tiếng than thở bế tắc: "Cả đời danh tiếng lẫy lừng của mình, chẳng lẽ đành phải chôn vùi tại đây sao?"
"Thừa nhận đi ông già, trước đây ngài chỉ là mèo mù vớ được cá rán thôi." Bạn nhỏ bất chợt biểu diễn bản sắc, co chân trên sofa chơi trò chơi ở bên cạnh, khuôn mặt khôi ngô nhỏ căng ra nghiêm túc, khinh thường xì một tiếng: "Lúc này ngài không ổn rồi nhỉ?"
Lời thoại phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-anh-chot-loe/353474/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.