Toàn bộ vẫn hơi u ám dưới ánh đèn sàn. Nơi ánh đèn giao với bóng tối, giữa các cô dường như ngăn cách ra một con sông vô hình. 
Sau khi Tiểu Viên nói ra rõ ràng rành mạch, lời này có vẻ bình thường, lại dường như giống một viên đá lớn ném vào mặt hồ, khơi dậy rất nhiều bọt nước. 
Vào lúc rạng sáng thế này, Tiểu Viên lại cảm thấy những bọt nước vô hình kia như bay lên tới tấp, đáp ở trên người các cô. 
Có một ánh mắt sâu thẳm xông qua tất cả bọt nước kia, hướng đến trên người cô. 
Bản hợp đồng đã ký kia có quy định cụ thể phải làm gì đâu? Không có liệt kê rõ ràng giấy trắng mực đen, chỉ là dùng bữa một chút, gặp mặt nhau một lát sao? Chuyện như thế này sẽ còn xuất hiện lần đầu tiên ư? 
Tiểu Viên không đem những cái này nói ra. 
Trong sự lặng im này, cô cảm thấy có lẽ Vĩ Trang cũng đã biết. 
Chỉ là sao cô ấy vẫn không trả lời? 
Có phải đã lại nói lời gì không nên nói rồi hay không? 
Xong rồi, có phải...... lại tức giận rồi hay không? 
Tiểu Viên hoàn toàn trở nên khẩn trương, tim đập càng gấp, tự nhủ cùng từng tiếng vang: Chậm lại, mau chậm lại một chút, chậm lại mau. 
Cô hơi nhích người, tới lúc này mới nghe thấy Vĩ Trang mở miệng. 
Cô ấy nói: "Qua đây." 
Tiểu Viên sửng sốt. 
Ngữ điệu Vĩ Trang cũng không phải yêu cầu ép buộc, cũng không phải ra lệnh thực hiện. Cô ấy chỉ nói một câu, cho dù lời này vô cùng không giống như lời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-anh-chot-loe/353445/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.