Thật lâu về sau, khi Hướng Tiểu Viên nhớ lại đêm nay, thì vô số lần cảm thấy lúc đó lá gan của cô thật sự quá to đi!
Mà lúc này cô cũng không biết, cô đơn giản chỉ là ngẫu hứng dâng trào, nhất thời xúc động.
Vĩ Trang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt thật vi diệu.
Ít nhất có một khoảnh khắc là Tiểu Viên cảm thấy thật vi diệu, nhưng chẳng hiểu vì sao, gần như giây tiếp theo, sắc mặt Vĩ Trang liền trở nên sa sầm lạnh lùng.
Ngày thường nói chuyện với cô ấy cũng rất ôn hòa, cũng bởi vì cách biệt tuổi tác giữa các cô, khoảng cách địa vị cùng thành tựu xã hội mà cư xử khác biệt.
Cho dù cô ấy không thích cười, gần như không có dao động cảm xúc gì, dường như tất cả mọi chuyện đều không đáng để khơi dậy mừng giận buồn vui của cô ấy.
Nhưng lúc này, Tiểu Viên lại nhạy cảm nhận ra cô ấy tức giận rồi.
Dáng ngồi của cô ấy cũng không đổi, trong con ngươi dường như ẩn chứa băng vĩnh cửu cổ đại. Thật ra khuôn mặt cô ấy không hẳn sắc bén bạc bẽo, hình dáng đôi mắt, cái mũi, đôi môi và đường cong cằm đều hết sức duyên dáng tinh xảo. Thế này không chỉ là ngoại hình đẹp, khung xương cũng đẹp.
Nếu không phải khí chất cô ấy quá tĩnh lặng lạnh lùng, quá ngăn người cách xa ngàn dặm, thì chắc chắn là người đẹp quyến rũ động lòng người.
Tiểu Viên ngơ ngác đứng đó, trong lòng có một âm thanh hô điên cuồng, cô điên rồi sao? cô lại còn đang nghĩ khi cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-anh-chot-loe/353443/chuong-42.html