Có lẽ bởi vì cảm cúm, hay là lâu lắm rồi chưa ngủ dài như vậy, một giấc này Vĩ Trang ngủ đến thật say. Ổ chăn thật ấm, khi ý thức cô ấy mơ hồ thì cảm giác có người đang sờ cái trán của cô ấy.
"Ừm, cuối cùng cũng hạ sốt rồi." Có người khẽ giọng, nói ở bên tai cô ấy, trán của cô ấy được một cái chạm dịu dàng.
Tiểu Viên sao......
"Ngủ cho tốt đi." Cô hơi dém chiếc chăn của cô ấy, sau đó bên người chợt trống, hẳn là cô đứng dậy rồi.
Lại ngủ một hồi, Vĩ Trang muốn nói với cô, tiếc rằng cô ấy thật sự quá mỏi mệt, mới vừa cựa quậy một cái đã liền tiếp tục ngủ mê mệt.
Cũng không biết ngủ tiếp được bao lâu, rốt cuộc thì cô ấy đã tỉnh lại, rồi qua vài giây ngồi đấy, cô ấy rũ mắt thoáng nhìn sườn bên, lấy tay xoa xoa. Thật sự là dấu vết có người từng ngủ, không phải cô ấy đang nằm mơ.
Bên môi Vĩ Trang giương lên chút ý cười, cô ấy lại đến buồng vòi sen đi tắm một cái, sau khi ra tới thì cảm thấy tinh thần cùng thân thể đều nhẹ nhàng hơn nhiều, rồi cô ấy lại đi ra ngoài.
Cô ấy đã đi tới phòng bếp, phát hiện hình bóng quen thuộc kia đang trong lúc bận rộn.
Cô đã mặc chiếc áo len màu be ngả xám, có vẻ là quần áo của cô ấy, độ dài vừa khéo đến bẹn đùi, phía dưới chỉ lồ lộ một đôi chân dài thật thẳng tắp, da dẻ nhẵn mịn.
Cô đang làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-anh-chot-loe/3223328/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.