Đây hẳn là lần đầu tiên Vĩ Trang cười cởi mở, mặt mày của cô ấy giãn ra, đôi mắt hơi cong, cảnh sắc lấp lánh của đốm nhỏ vì sao li ti đã thắp sáng đường nét khuôn mặt hơi lạnh của cô ấy. Tiếng cười hơi thấp, thật trong trẻo, thật dễ nghe.
Cô ấy cười đến tự nhiên như vậy, Tiểu Viên lại nhìn đến hơi ngẩn ra, lòng vừa ngọt lại mềm.
Rất thích dáng vẻ người ấy không bày phòng bị ở trước mặt mình như thế, rất thích người ấy bị chính mình chọc cười, cũng rất thích người ấy nha.
Cô cảm thấy mình không thể nhìn chằm chằm vào Vĩ Trang, kẻo người ấy bị bản mặt này "dọa chạy" mất, nhưng lại không cách nào dời tầm mắt của mình đi.
Vĩ Trang đã cất bớt quá nửa ý cười thật nhanh, khóe mắt còn vẽ nên độ cong chút ít mà nhìn Tiểu Viên.
"A, đây là 'bài tập' khi trước em làm, đã góp nhặt rất nhiều âm thanh động vật, nếu về sau đóng phim gặp phải rồi thì cũng biết nên phản ứng thế nào." Tiểu Viên cười tủm tỉm: "Không nghĩ rằng đã dùng tới vào cái lúc này, chưa dọa đến người nhỉ?"
Vĩ Trang hơi lắc đầu, vẫn cứ nhìn vào cô thật sâu, ánh mắt kia nhìn đến mặt của Tiểu Viên nóng lên.
"Tôi đi đánh tiếng chào hỏi, em đi vào xe chờ tôi?" Giọng nói nhẹ bẫng của người kia phất qua đây: "Tôi đưa em về."
"Ừm, vậy em đi trước." Đôi mắt của Tiểu Viên vẫn dính vào người kia, đi hai bước rồi, quay người, lại ôm lấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-anh-chot-loe/3223306/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.