“Triệu Doãn Phu, Triệu Doãn Phu...”
Trên con phố dài chìm trong ánh đèn vàng vàng, Triệu Doãn Phu chầm chầm đạp xe, bõng nghe có tiếng gọi tên mình từ chỗ nào đó bên dường vọng ra. Cậu giật mình, vừa xoay người nhìn, đầu xe tông vào lề đường.
“Ôi...” Một bóng đen lao vút ra, nhưng thấy cậu thiếu niên từ phía trước phóng xe tới, tông vào lề đường, hốt hoảng lùi lại chỗ cũ. Đầu xe sáng loáng lắc lư mấy vòng, khi nhìn rõ bóng đen là ai, cậu thiếu niên mới quyết định ngoặt sang phía kia.
“Ái ôi!” Triệu Doãn Phu đau đớn rên rẩm. Cả chiếc xe sượt qua thùng rác bên cạnh, cậu từ trên xe nhảy xuống, đang luống cuống đã bị cả chiếc xe đè lên người. Bóng người kia vẫn chưa hết sợ, đôi mắt sáng lóng lánh. Cậu dựng xe, tay xoa chỗ đau trên người, nhăn nhó hỏi: “Giang Tử Khâm, sao lại là cậu?”
Bóng người đó chính là Giang Tử Khâm! Cô mặc đồng phục học sinh, đứng cách đó một mét, mái tóc hơi rối xõa xuống vai, chiếc khăn quàng thường ngày luôn ngay ngắn trên cổ, lúc này cũng bị lệch sang một bên. Áo trắng lấm bụi, đôi tất lem nhem, đôi giày đen mũi tròn thậm chí còn phủ lớp bụi dày.
Sao lại ra nông nỗi này? Triệu Doãn Phu bước hai bước đến gần, vô tình nắm cánh tay cô:
“Buổi tối có giờ học thêm, sao lại quên? Bây giờ còn ra đây làm gì?” rồi cậu bỗng cau mày, lo lắng hỏi: “Giang Tử Khâm, có phải cậu gặp bọn lưu manh/ Anh ta đâu? Ngườ đỡ đầu của cậu ấy, sao không đón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-ai-xanh-cho-long-ai-vuong-van/76784/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.