Kha Ngạn Tịch càng ngày càng về nhà muộn.
Giang Tử Khâm tay kẹp điều thuốc, nghiêng người tựa ban công, uể oải nhìn bầu trời anh thẳm. Con hổ màu thu đã bắt đầu giơ nanh vuốt gió vừa khô vừa nóng, táp vào mặt, hai má đỏ dậy, màu má này hoàn toàn do nóng quá. Mồ hôi lấm tấm trên là da nhỏ mịn, gió càng thổi càng khó khô, càng thổi lòng người càng rối.
Dù vậy, vẫn không muốn quay về phòng.
Bà Hà giúp việc không làm ở đây nữa, tuổi cao, chân bị bệnh, cả cuộc đời đi làm giúp việc khiến bà mắc căn bệnh khó chữa - chứng phong thấp, một năm trước đã cầm hai gói tiền lớn Kha Ngạn Tịch biếu, trở về quê. Bà không cho anh gửi ngân hàng, nhất định cất trong túi vải, kẹp khư khư dưới nách.
Giọng nói của bà cũng manh dấu ấn tăng trầm của cuộc đời, một mùi băng phiến thoang thoảng, dường như tỏa ra từ chiếc rương dựng của hồi môn thời con giá, vừa mở nắp rương là phả ra xen lẫn mùi ẩm mốc. Lưỡi dao của thời gian, đã tạc cô khiến thiếu nữ thành bà lão. Giọng nói cũng run run như nếp nhăn trên mặt bà, “Thiếu gia, cậu phải biết, cái khoản tiền nong là cứ phải thủ trong người mới yên tâm. Đổi lấy một cái thẻ bé tý, tôi không tin, cái thẻ bé tẹo ấy làm sao chứa hết ngần này tiền!”
Nghĩ đến lại thấy buồn cười, một bà cụ ôm hai gói tiền, thấp thỏm lên máy bay, suốt chặng đường thấy ai cũng là kẻ thù, ai bảo họ nhìn vào tiền của bà! Về đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-ai-xanh-cho-long-ai-vuong-van/76780/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.