Giang Tử Khâm tìm được công việc mới ở Hàn Phủ.
Cũng là giáo viên, cô dẫn một đám học sinh vừa vào trung học tham gia huấn luyện quân sự đầu năm.
Tháng chín, tiếp nối đợt nắng nóng cuối cùng của màu hè, khí nóng hừng hực từ mặt đất ngùn ngụt bốc lên như sóng táp vào người, ai cũng thở hổn hển, vã mồ hôi.
Giang Tử Khâm không cao hơn bọn trẻ quá nhiều, cũng từa tựa như một nữ sinh, đứng ở góc thao trướng nghe huấn luyện viên mặt nghiêm khắc, giọng rắn đanh hô hiệu lệnh, nhìn đám trẻ rụt đầu rụt cổ, nhăn nhó vì nóng.
Mỗi lần lệnh giải lao vừa vang, cô là người đầu tiên chạy ra đưa nước và quạt cho chúng.
“Đừng sợ khổ, mồ hôi đổ hôm nay chính là tài sản lớn nhất ngày mai.” Cô tươi cười khích kệ bọn trẻ, lấy cùi tay lau mồ hôi chảy ròng ròng từ cằm xuống.
Bỗng có bóng râm che trên đầu, sau đó là giọng nam trong trẻo, cười nói: “Cô giáo Giang ngồi nghỉ cho mát, nếu không, trong khi học trò vẫn khỏe re thì cô đã gục rồi.”
Vừa ngẩng đầu nhìn thấy thầy Lý, một giáo viên trẻ được phân công tạm thời quản lý các lớp tập quân sự đợt này. Anh hầu như luôn có mặt bên cạnh, giúp đỡ cô việc này này việc kia. Bằng trực giác phụ nữ, Giang Tử Khâm biết anh có tình cảm với mình, nên luôn tìm cách né tránh.
Cô nghiêng đầu từ chối cái ô của anh: “Cảm ơn, không cần đâu, tôi rất khỏe, vả lại, giáo viên chủ nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-ai-xanh-cho-long-ai-vuong-van/2939511/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.