Trâu Hàn chần chờ nhìn về phía Ngu Thành Hà, “Nói gì cơ? Đâu có nói gì đâu.”
Cậu vẫn còn muốn giấu.
Nếu như suy đoán của cậu không sai, khi còn bé cậu chắc chắn đã từng gặp mặt Ngu Thành Hà.
Cậu mất trí nhớ, không nhớ rõ chuyện lúc trước, không nhớ rõ Ngu Thành Hà, đó là do vạn bất đắc dĩ.
Thế còn Ngu Thành Hà thì sao?
Ngu Thành Hà cũng mất trí nhớ?
Không nhớ rõ cậu?
Không có khả năng, dựa vào lời nhạc của bài “fly” có thể nhìn ra, anh nhớ hết mọi thứ.
Trâu Hàn đã xác định, cậu chính là đứa bé trai ngơ ngác kia, thảo nào hồi đó vừa nghe thấy bài hát kia liền yêu thích, cảm giác như động đến trong tâm khảm.
Bài hát đó vốn được viết cho cậu, làm sao có thể không thích chứ?
Nhưng nếu đã nhớ, vậy tại sao Ngu Thành Hà và cậu lại không quen biết nhau?
Do cậu lớn lên rồi thay đổi, nên không nhận ra sao?
Dù sao thì lúc quen biết Ngu Thành Hà, tính ra Trâu Hàn chỉ mới có tám tuổi, tướng mạo sau khi lớn lên nhất định có sự thay đổi rất lớn.
Tuy khó mà giải thích được, nhưng Trâu Hàn cứ cảm thấy Ngu Thành Hà đã nhận ra cậu.
Nếu như không nhận ra, bao nhiêu chuyện trùng hợp như vậy, đến cả việc chính anh xuất hiện trong giấc mơ của người khác, sao anh lại không hỏi?
Không hiếu kỳ chút nào hết á?
Không thể.
Thế nên Ngu Thành Hà là đã nhận ra, nhưng lại cố tình không nhận mặt cậu.
Trâu Hàn không hiểu tại sao anh phải làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anti-fan-so-mot/1808385/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.