Một câu “kim chủ ba ba” không biết sao lại chọc trúng điểm cười của Trâu Hàn, khiến cậu không ngừng cười được.
Cậu bây giờ bị Ngu Thành Hà ôm nhốt vào lòng, đầu đặt trên ngực anh, hơi thở nóng ấm khi bật cười điên cuồng len lỏi xuyên qua lớp vải mỏng manh.
Ngu Thành Hà thầm thở dài trong lòng, anh vẫn là quá ngây thơ.
Loại tư thế này, quả thực khó mà nói là hạnh phúc nhiều hơn hay là dày vò nhiều hơn.
Anh thoáng buông lỏng tay ra, đem Trâu Hàn từ trong lồng ngực mình móc ra, hỏi, “Vậy em có muốn mua không?”
Trâu Hàn ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh, “Mua anh thì phải tốn bao nhiêu tiền?”
Ngu Thành Hà: “Tùy người.”
“Tùy người?” Ánh mắt Trâu Hàn trở nên nguy hiểm, còn muốn bán cho người khác hửm?
Ngu Thành Hà nhìn mà buồn cười, chậm rãi nói, “Nếu là kẻ khác muốn mua, đương nhiên là bảo vật vô giá. Còn nếu mà là em muốn mua…”
Anh cố ý kéo dài giọng điệu, nhưng không nói ra.
Trâu Hàn thuộc tuýp người nóng nảy, chờ không được nữa nên hỏi thẳng, “Nếu là em mua thì bao nhiêu?”
“Em muốn mua hả?” Ngu Thành Hà không cho cậu được thoải mái.
Trâu Hàn hừ lạnh, “Mua hay không thì không được hỏi giá trước à? Em cũng phải xem xem mình có đủ tiền mua hay không chớ?”
“Chắc chắn là em mua được.” Ngu Thành Hà chỉ chỉ vào môi mình, “Hôn anh một cái, anh liền theo em.”
Trâu Hàn không nghĩ anh sẽ nói như thế, nụ cười đông cứng trên mặt.
Ngu Thành Hà ghé sát vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anti-fan-so-mot/1808376/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.