Tối đó khi đưa Anne đi ngủ, bà Marilla nghiêm khắc dặn dò:
"Anne, ta để ý thấy tối qua con vứt quần áo vung vãi khắp sàn khi cởi ra. Đó là một thói quen rất không ngăn nắp mà ta không thể chấp nhận được. Ngay khi cởi bất cứ món quần áo nào ra thì phải gấp gọn gàng lại rồi đặt lên ghế. Ta không ưa những bé gái không ngăn nắp."
"Tối qua con quá đau khổ nên chẳng thể nghĩ gì về quần áo của mình nữa." Anne nói. "Tối nay con sẽ gấp gọn gàng. Ở trại họ luôn bắt tụi con làm vậy. Tuy vậy, đôi khi con cũng quên mất, con quá vội chui lên gường, thoải mái và yên tĩnh, sau đó tưởng tượng về mọi thứ."
"Con sẽ phải nhớ tốt hơn một chút chừng nào con còn ở đây," bà Marilla cảnh cáo. "Nào, trông khá hơn rồi đấy. Bây giờ thì cầu nguyện rồi đi ngủ đi."
"Con chưa bao giờ cầu nguyện" Anne tuyên bố.
"Sao, Anne, ý con là gì? Con chưa bao giờ được dạy phải cầu nguyện à? Chúa luôn muốn các bé gái cầu nguyện. Con không biết Chúa là ai à, Anne?"
"Chúa là một linh hồn, vô hạn, vĩnh hằng và bất biến, hiện thân của ông ấy, trí tuệ, quyền lực, sự thần thánh, công bằng, cái thiện và sự thật," Anne trả lời liến thoắng.
Bà Marilla có vẻ nhẹ cả người.
"Vậy ra con cũng biết được chút gì đó, tạ ơn trời đất! Con không hẳn là một kẻ ngoại đạo. Con học những thứ đó ở đâu?"
"Ồ, tại trường học Chủ nhật ở viện mồ côi. Họ bắt chúng con học hết giáo lý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anne-toc-do-duoi-chai-nha-xanh/738695/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.