Chương trước
Chương sau
Lãnh địa cũ của gia tộc Musgrave,
Trên một bãi đất trống, hàng loạt chiếc lều được dựng lên, từng đội ngũ thú nhân đang thay phiên nhau tuần tra, trên người tuy trang bị đơn sơ nhưng khí tức hung hãn cho thấy đây đều là chiến sĩ tinh anh của các bộ lạc.
Để chống lại thế công của nhân loại, nhiều bộ lạc thú nhân hay hợp thành một liên minh. Và người mạnh nhất, thường là sẽ lên làm thủ lĩnh.
Ngồi ở giữa lều trại, một thân ảnh mình trần cao lớn đang kiên nhẫn lắng nghe thủ hạ báo cáo, khí huyết nóng rực và uy áp vô ý để lộ khiến cho bất kỳ ai tại nơi này đều cảm thấy như ngạt thở.
Đây là thú nhân hùng tộc Bjarki, thủ lĩnh của liên minh, đồng thời cũng là chỉ huy trong chiến tranh.
“... Gia tộc Cameron, đã tụ tập đại lượng binh mã, dự tính trong vòng nửa ngày sẽ chạy tới tiền tuyến. ”
Một thú nhân miêu tộc lớn tuổi chậm rãi thuật lại tình báo, trên gương mặt còn có nét đau buồn thoáng qua rồi biến mất.
Maya... là chiến sĩ nổi bật thuộc bộ lạc của hắn a, xem như là hy sinh vô ích. Đáng tiếc, chỉ cần gia tộc Cameron lâm vào đại loạn, phản ứng chậm một khoảng thời gian, bên mình đã có thể công chiếm thêm rất nhiều lãnh thổ, lược đoạt được vô số vật tư.
“Vậy là nhóm người của Iker... thất bại. ” Trái lại với thủ hạ, giọng nói Bjarki không lộ ra mảy may một tia cảm xúc.
“Thủ lĩnh, thế chuyện tiến công?”
“Vẫn tiếp tục thi hành, dốc toàn bộ lực lượng! Đánh hạ thành trấn càng nhiều càng tốt. Cướp đoạt... cũng càng nhiều càng tốt! ”
Thú nhân miêu tộc lúc này lại tỏ vẻ bối rối.
“Nhưng làm vậy thì thương vong... ”
“Thương vong?” Ánh mắt Bjarki rét lạnh như gió đông làm cho thân thể hắn theo bản năng run rẩy.
“Chiến sĩ thú nhân, chẳng lẽ có kẻ sợ chết sao?!”
“Tất nhiên là không, thưa thủ lĩnh! Ta lập tức... đi ban bố mệnh lệnh.” Thú nhân miêu tộc đáp lại, giọng nói lúc này đã hoàn toàn không do dự.
Đợi lúc lều trại chỉ còn lại một mình, Bjarki mới không thể ngăn được trong lòng bất đắc dĩ, khẽ thở dài.
“Chết... cũng là đồng bào của ta a. ” Tâm của hắn, như đang nhỏ máu.
Thú nhân thường quần cư theo kiểu bộ lạc, do bị dồn ép phải sống tại vùng đất nghèo nàn toàn sỏi đá nên thường lấy chăn nuôi và săn bắt làm chủ, nơi thích hợp cho việc trồng trọt... vô cùng ít ỏi, tài nguyên khoáng sản thì gần như là không có.
Nhiều năm tới nay, nhân loại tuy chiếm ưu thế, nhưng chưa có một vị lãnh chúa nào có ý định chiếm đánh lãnh địa của thú nhân, dù có cũng chỉ là quy mô nhỏ gần biên giới, gây dựng nên xung đột để luyện binh.
Đơn giản bởi vì không hề có đủ lợi ích, chiến tranh toàn diện ngoài trảo một nhóm người làm nô lệ thì còn có thể làm gì, đáng mấy đồng tiền, đối với đại quý tộc thì chỉ như nhét kẽ răng, so với vật tư và người tốn hao cho chiến tranh kém xa lắm. Hơn nữa, thú nhân nào có yếu đuối như dê đợi làm thịt. Về phần tiểu quý tộc, thực lực lại không đủ để khởi xướng chinh phạt.
Nhưng đổi lại bên thú nhân thì khác, dân số ngày càng tăng trong khi tài nguyên eo hẹp. Nhân loại có đất đai màu mỡ, khoáng sản, lương thực và vũ khí, đối với thú nhân mà nói tới bao nhiêu cũng không đủ.
Hàng năm phải chịu đựng các quốc gia lân cận thay phiên chèn ép, sát hại và bắt làm nô lệ, cho nên khi có vương quốc đề nghị cung cấp tài nguyên để cùng nhau tiến công Halmiton, Bjarki đáp ứng mà không hề có chút do dự.
“Dù có bại, cùng lắm thì rút về, dân số giảm bớt... đối với đa số thú nhân vào thời điểm này mà nói... cũng là một chuyện tốt. ” Bjarki có chút đau thương thầm nghĩ, hàng năm số người chết vì đói bên thú nhân còn cao hơn nhân loại đâu chỉ chục lần.
“Và có nhiều vương quốc khác kiềm chế, trận chiến sắp tới chưa chắc là bên mình sẽ thua. Một khi Halmiton đại bại, đến lúc đó chia cắt vài phần lãnh thổ cũng không phải là không có khả năng.” Thú đồng màu vàng chợt trở nên nghiêm nghị.
Hơn nữa sau trận này, dựa vào trực giác, Bjarki có thể khẳng định các quốc gia nhân loại sắp tới sẽ phải đại loạn, thi nhau công phạt. Trong vòng 20 năm, thú nhân xem như miễn cưỡng có không gian phát triển.
Còn về mấy chục năm tiếp theo, lúc đó... đã không đến phiên hắn lo nghĩ nữa.
...
Năm ngày sau,
Thành Nevirnum,
Đây là một tòa thành trì thuộc gia tộc Cameron, đáng lưu ý nhất, nó lại gần sát với lãnh địa của gia tộc Musgrave, tất nhiên, cũng là chiến tuyến đầu trong chiến tranh vào thời điểm bây giờ.
So với vẻ phồn vinh mà Alan từng thấy ở tại Berytus, không khí nơi này túc mục và căng thẳng. Người bị thương đâu đâu đều có thể thấy được.
“Không ngờ thú nhân tiến quân lại nhanh như vậy. ” Đứng tại trên cao tường thành quan sát, bá tước Cameron, sắc mặt vô cùng khó coi.
Đứng yên bên cạnh, Cole không biết thế nào tiếp lời, gương mặt luôn bình tĩnh lúc này cũng hiện lên nét lo lắng.
Từ sau khi nhận được tin tức, Bá tước Cameron gần như lập tức dốc toàn bộ lực lượng của gia tộc tới nơi đây, rốt cuộc may mắn bắt kịp trước khi lũ thú nhân bắt đầu đánh chiếm.
Nhưng tiếp đó tình huống quả thật hỏng bét tới tột độ, kẻ địch liên tiếp tiến công, đến chính hắn thỉnh thoảng cũng phải đích thân tham chiến mới miễn cưỡng thủ vững.
“Bá tước đại nhân. ” Một tiếng kêu đánh thức bá tước Cameron đang trầm tư.
Trên bộ áo giáp da còn dính lấy vài vết máu, một nam tử tóc đen chậm rãi xuất hiện. Dưới ánh mắt có phần mong đợi của bá tước, hắn nghiêm túc lên tiếng.
“Nhiệm vụ hoàn thành. Ở doanh trại thú nhân toàn bộ lương thảo bị tiêu hủy. Có điều... ”
“Tiểu đội của ta lại có thêm 5 tên Ma Pháp Kỵ Sĩ hy sinh.” Chứng kiến đội hữu toi mạng, tuy không dường nào thân thiết với bọn họ nhưng Alan vẫn cảm thấy khá khó chịu.
So với chính diện trên chiến trường quyết chiến, bị hội đồng chiếm tỷ lệ rất cao, những nhiệm vụ du kích tuy vẫn tồn tại nguy hiểm nhưng đối với hắn mà nói thì tính ra đỡ hơn nhiều, càng hợp khẩu vị, dù gì cũng từng làm ba năm mạo hiểm giả, Alan đại hiệp sớm quen thuộc chuyện tương tự như đánh lén Goblin và ma vật. Hơn nữa sở hữu tâm nhãn siêu phàm mang tới kỹ năng trinh sát là một rất lớn ưu thế.
“Tốt lắm!” Bá tước Cameron hô to, chứng tỏ hắn hiện tại vô cùng kích động. Cole trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Kiểu này thì thú nhân khả năng cao là sẽ tạm thời rút quân, phe mình lại được một thời gian ngắn thở dốc.
Ánh mắt bá tước Cameron nhìn về phía trước mặt mình nam tước trẻ tuổi càng ngày càng tỏ ra hài lòng, hữu dũng hữu mưu a. Đề nghị đốt lương thảo của địch nhân cũng là do Alan trước hết nói lên.
Bá tước đại nhân rất sảng khoái vung tay:
“Sẽ lập tức bổ sung thêm người cho ngươi. ”
Hỏi đều không hỏi nguyên do, chiến tranh nào mà không có hy sinh, Ma Pháp Kỵ Sĩ cũng là người. Bên cạnh đó... người chết thực tế còn không phải là thuộc về gia tộc Cameron. Hắn bây giờ cũng đang suy nghĩ nên kiếm tên quý tộc nào bắt tráng đinh đây.
Trái ngược với ba người, một nam tử trẻ tuổi bên cạnh, cặp mắt đã đỏ bừng, hoàn toàn không có tí vui sướng khi thắng lợi.
“Lũ thú nhân đáng chết! ”
“Seth... ” Alan có hơi đau đầu, thật sự không biết nên như thế nào an ủi đối phương. Bởi vì m* nó chính hắn là người dẫn đội, cũng chính hắn đưa ra quyết định bỏ lại mấy tên Ma Pháp Kỵ Sĩ đã bị vây lại phía sau.
Trong lòng thầm oán trách bá tước Cameron đã quăng tên ‘nhi đồng có vấn đề’ này cho mình.
Seth Musgrave, đây là tên đầy đủ của thiếu niên tại trước mặt Alan, là con thứ của vị bá tước Musgrave quá cố. Tính ra đủ bi kịch, phụ thân và ca ca đều bị thú nhân sát hại. Thân nhân còn lại thì sau khi thành phá cũng đã thất lạc trong chiến loạn, đến giờ còn không có tin tức, đa phần là đã gặp bất hạnh.
Nên bây giờ trong đầu đối phương chỉ còn lại báo thù, có vẻ như thề không giết sạch thú nhân là sẽ không bỏ qua.
Tất nhiên, Seth như thế nào vốn không quan hệ với Alan, có điều bá tước Musgrave lại đem đối phương và những Ma Pháp Kỵ Sĩ còn sót lại của gia tộc Musgrave cứng rắn xếp vào tiểu đội do hắn chỉ huy, tổng cộng 17 người.
“Các ngươi đã vất vả rồi, nên nghỉ ngơi một thời gian đi. ” Bá tước Cameron cũng thuận tiện cấp chút thời gian hòa hoãn.
“Vậy mới đúng chứ, nếu ngươi mà còn xếp nhiệm vụ, ta đảm bảo sẽ đùa nghịch lưu manh, xuất công không xuất lực. ” Alan trong lòng phúc phỉ.
Chiến đấu liên tiếp nhiều ngày, hắn thật sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Đại nhân, ta không cần nghỉ ngơi!” Seth đột nhiên cao giọng.
“Nhưng ta cần!” Âm thầm trợn trắng mắt, Alan thật có xung động đánh ngất xỉu rồi trói lại thằng nhãi này để đối phương bớt gây sự, khi nào hết chiến tranh mới thả ra. Thực lực không mạnh, lại hăng hái như vậy làm gì.
“Lại tới... ” Thái độ cố chấp của Seth rốt cuộc khiến cho Cole phải nhíu mày, bản thân hắn ghét nhất là những kẻ tùy hứng, hành động theo cảm tính không chú trọng đại cục.
Bá tước Cameron cũng dần đối với tên ‘hùng hài tử’ này mất kiên nhẫn.
“Ngươi... đủ rồi! Hãy nhớ rằng dòng chính của gia tộc Musgrave chỉ còn một mình ngươi, muốn tìm chết? Ngươi thích thì tự đi a. ”
Nếu không phải còn nhớ tới một chút giao tình giữa hai gia tộc trong quá khứ, hắn đã sớm mặc kệ cho Seth lên tiền tuyến làm tiên phong.
“Ta... ” Gương mặt Seth Musgrave đỏ bừng, ấp úng lên tiếng.
“Cole, ta nghĩ công tác hậu cần còn thiếu người, ngươi lập tức cho ta an bài. ”
“Rõ rồi, đại nhân. ” Dứt lời thì mặc kệ Seth phản ứng, đôi tay thon gầy của Cole như kìm sắt tóm lấy cổ áo đối phương rồi kéo đi, mặc kệ giãy giụa thế nào đều không dùng.
Bá tước thở dài, sau đó quay sang nhìn Alan, đưa ra thêm một tin tức.
“Tin tưởng ta, chỉ cần kiên trì thêm mấy ngày, thắng lợi... chắc chắn sẽ nghiêng về chúng ta bên này. ”
“Ý ngài là... viện quân? ” Ánh mắt Alan hơi lóe lên tinh quang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.