Chương trước
Chương sau
Thực ra, theo luật lệ của Halmiton vương quốc,
Muốn nhường lại một tước vị, cũng như lãnh địa, quá trình cũng không quá phức tạp.
Đầu tiên, cần lãnh chúa tự mình đứng ra hướng toàn bộ lĩnh dân và binh lính tuyên bố bàn giao.
Tiếp đó là công chứng, cần ít nhất phải là 3 vị quý tộc có ngang hàng tước vị, ký tên làm chứng vào đã được đóng dấu khế ước.
Cuối cùng, khế ước sẽ được chuyển về vương đô, xem như là bằng chứng, thông báo cho vương thất và quý tộc hội nghị.
Về cơ bản, chỉ cần trước đó đồng ý đóng dấu vào khế ước, và làm xong bước đầu tiên, là đã xem như hoàn thành việc chuyển nhượng tước vị.
Cho nên chuyến này, Thomas tử tước đã hạ lệnh cho con mình, Patrick, hộ tống người tương lai sẽ thừa kế Lawrence gia tộc lãnh địa, cũng là em trai của hắn, James Leighton, tới thực hiện nghi thức chuyển giao.
Đồng thời, cũng mang tiện nghi cháu gái Roseline đến ra mắt, nhằm trấn an vị kia phế vật nam tước, làm hắn ngoan ngoãn yên tâm mà thoái vị.
Nhưng mà, kế hoạch đúng là không cản nổi biến hóa.
Lúc này, Thomas tử tước quả thật là đã luống cuống.
Dã lang sơn tặc, nguyên bản là đóng quân tại gần Boone trấn, mà đang đi trên đường tới đó Patrick đoàn người, rất có khả năng... là sẽ bị ngăn chặn.
James thì cũng thôi đi, bản thân hắn cũng không phải là đã không thể sinh.
Nhưng Patrick, ma pháp kỵ sĩ thiên phú rất tốt, lại được đại vương tử xem trọng, là tương lai của Leighton gia tộc, không thể nào cho phép có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Còn về Roseline, ai vậy? cả nghĩ cũng không thèm nghĩ đến.
“Lập tức! Cho ta lập tức chạy tới tiếp viện Patrick bọn họ!” Thomas tử tước lần nữa hét lớn.
“Ý ngài là phái ai đi? Tử tước đại nhân.” Lão quản gia hơi ngập ngừng một chút.
“Toàn bộ! Toàn bộ các ngươi đều đi một chuyến! Phải nhanh!”
“Đã rõ!”
Đưa mắt nhìn đám người vội vã rời đi, Thomas tử tước trong con ngươi lúc này cũng không giấu được hiện ra vẻ lo lắng.
“Hi vọng còn kịp!”
Nhưng mà thực tế, Patrick đoàn người đã xuất phát cách đây vài ngày, hắn cũng ý thức được tiếp viện có thể là... đã quá muộn rồi.
Đến giờ phút này, cái gì chiếm đoạt Lawrence gia tộc lãnh địa kế hoạch, đều đã bị tử tước đại nhân vứt sau đầu. Mọi thứ làm sao có thể so sánh với đứa con trai quý giá của mình tới quan trọng.
Về phần khả năng Alan có liên quan tới chuyện này? Thomas tử tước chỉ thoáng nghĩ tới, là lập tức bỏ qua.
Hắn trong đầu tưởng tượng ra kẻ địch, cũng phải là một tử tước ngang vai vế, hoặc có lẽ là... một vị bá tước nhìn hắn không vừa mắt. Hành động là như vậy ‘hoành tráng’ a.
“Chỉ là một nam tước nho nhỏ, làm sao có khả năng? Cái kia phế vật ăn chơi trác táng mà có như vậy năng lực, thì heo mẹ cũng có thể biết leo cây. ” Thomas tử tước đã lập tức cho ra kết luận như vậy.
...
Leighton gia tộc đoàn người, do Patrick cầm đầu lúc này đã rất gần Boone thị trấn.
Trong xe ngựa,
Ngắm nhìn một tia nắng cuối cùng bị dập tắt khiến cho khung cảnh xung quanh càng trở nên yên tĩnh, Roseline đôi mi khẽ nhíu, lộ ra một chút buồn rầu.
“Vậy là sắp đến rồi... ” Nàng thở dài một hơi.
Dù cho chiếc xe ngựa sang trọng mà mình đang ngồi cực kỳ êm, hoàn toàn không xốc nảy, có ma pháp vật phẩm giúp điều hòa nhiệt độ, trong không khí còn thoang thoảng mùi huân hương dễ chịu, đây là chỉ có quý tộc mới có tư cách hưởng thụ. Nhưng tiếc là, trong nội tâm thiếu nữ vẫn tràn đầy thấp thỏm và lo âu.
Hành trình từ Leighton gia tộc lãnh địa cho tới hiện tại, đã qua hơn 4 ngày.
Đối với đi cùng mình hai người con trai của Thomas tử tước, ấn tượng của Roseline phải nói là cực kỳ tồi tệ.
Patrick tuy bề ngoài cũng có chút anh tuấn lịch sự, nhưng ánh mắt và giọng nói, lại lộ ra vẻ cao ngạo nhìn xuống không thèm che giấu. Và cái cách mà hắn nhìn về phía nàng, cũng làm cho Roseline cảm thấy rất ác tâm.
Còn về James, Patrick đệ đệ... phải nói là đổi mới thiếu nữ nhận thức đối với một vị quý tộc chân chính hình tượng.
Thân hình hơi phình lên, cặp mắt cuồng thâm, quần áo lôi thôi. Trong suốt chuyến đi, rảnh rỗi thì hết ăn lại uống, còn thường không biết xấu hổ trắng trợn táy máy tay chân với mấy vị hầu gái đi cùng.
Hành trình bị trễ hơn một chút so với dự kiến, cũng là do cái này gia hỏa. Đơn giản để hình dung, chính là tham ăn, háo sắc, còn không quá chú ý vệ sinh.
Nghĩ tới đây, thiếu nữ đôi môi, không tự chủ được mím lại.
Roseline cảm thấy, mình có thể đại khái tưởng tượng được tương lai vị hôn phu sắp gặp mặt, cũng nổi tiếng là chỉ biết ăn chơi ‘phế vật’, Alan Lawrence, là như thế nào một cái tương tự bộ dáng. Quả thật là làm cho con tim mỏng manh của một vị thiếu nữ tuổi đang yêu gần như bể nát.
Đột nhiên, nhiều tiếng hô vang lên cắt đứt thiếu nữ trầm tư suy nghĩ.
...
Trên đường cái,
Một nhóm nhân mã chừng vài chục người che mặt, đang chắn trước Leighton gia tộc đoàn xe. Và làm cho người ấn tượng nhất, là y phục của bọn họ đều thuần một màu đen nhánh, như hòa vào màn đêm, chỉ có vũ khí thỉnh thoảng lấp lóe ánh lên tia sáng. Trận hình còn rất có trật tự kỷ luật.
Đi phía trước nhất nam tử chậm rãi xuống ngựa, tiến về phía đoàn người, bắt đầu lên tiếng.
“Đằng trước người, nghe cho kỹ!”
“Chúng ta là Black Wolf (Hắc Lang) đạo tặc đoàn, mau chóng để lại hết tiền tài và vật dụng quý giá. Thì sẽ để cho các ngươi an toàn rời đi. Nếu không... ”
“... đừng trách lưỡi kiếm của bọn ta đã sớm đói khát khó nhịn! Ha ha!” Hàng loạt tiếng cười to, vang vọng khắp xung quanh đêm tối.
Mặc dù mọi người vẫn vô cùng kỳ quái vị này nam tước đại nhân tại sao lại nhập vai như thế giống, nhưng do diễn luyện vài lần trước đó, bọn binh lính động tác và lời nói cũng không có sơ hở.
Vài tên người trẻ tuổi còn khuôn mặt hưng phấn đến đỏ bừng, có lẽ cũng là cảm thấy chơi trò ‘binh giả làm tặc’ đóng vai này cũng thật kích thích a.
Còn về nguy hiểm? Có không? Bọn họ chỉ cảm thấy dù có tới thêm vài tên ma pháp kỵ sĩ, cũng chỉ sẽ là bị nam tước đại nhân anh minh thần võ của mình một kiếm dứt khoát chặt, như trước đó tại trong Leighton gia tộc lãnh địa.
“Sơn tặc... không, đạo tặc?” Nhiều âm thanh bối rối vang lên trong đội ngũ. Đây đã là ở trong một vị quý tộc lãnh địa a, đường hoàng trên đường cái, chứ không phải là nơi hoang dã. Vậy mà cũng xui xẻo gặp được cướp đường?
Roseline cũng bởi vì náo động, chậm rãi bước ra ngoài xe ngựa, con ngươi xinh đẹp tò mò nhìn về phía trước đám nhân mã đang cao giọng hò hét.
Xao động ở đội ngũ chỉ tồn tại trong chốc lát, rồi lập tức trở nên yên tĩnh. Vì mọi người đều nhớ ra rằng, đi cùng bọn họ, còn có một vị cường đại ma pháp kỵ sĩ, con trai trưởng của Thomas Leighton tử tước, Patrick Leighton.
“Hừ, Lawrence đúng là một vô dụng gia tộc!”
Bị lớn tiếng uy hiếp, Patrick không những không có tức giận, ngược lại chỉ thấy có chút buồn cười.
Đạo tặc tại trong lãnh địa ngang ngược phách lối như vậy, lãnh chủ chắc chắn là hoàn toàn không có cái gì uy nghiêm có thể nói. Bị đoạt đi tước vị cũng thật là đáng đời.
“Còn Black Wolf, cái tên này... ”
Patrick khuôn mặt hơi hiện lên một chút kỳ quái, có vẻ khá giống với của gia tộc bọn họ ‘dã lang’ (Wild Wolf) a. Từ khi nào mà ‘lang’ trở thành tên thông dụng trong giới trộm cướp?
Không đợi hắn tự hỏi bao lâu, đi đầu nam tử lại tiếp tục lên tiếp.
“Vậy là các ngươi tính ngoan cố chống cự rồi? Được lắm!”
“Các vị huynh đệ, cướp a!”
“Để đám quý tộc thường xuyên áp bức bóc lột chúng ta, nếm thử một chút dân chúng phẫn nộ!” Vị này đầu lĩnh cao giọng lên tiếng.
“Vì tự do mà chiến!!!”
“Vâng, lão đại!” Hàng loạt tiếng la hét rung trời vang lên xen lẫn hào sảng tiếng cười.
“Bạo phong chi thần phù hộ!” Dứt lời, Alan dẫn đầu lao lên.
Đằng sau đám người càng ra sức reo hò, cũng chậm rãi phóng ngựa tiến tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.