Cao Thịnh vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Tô Dung đang xách vali hành lý trên tay, cậu kinh ngạc khi thấy anh, rồi mới cười khổ cúi đầu.
“Anh đã trở lại? Tôi. . . . . . Tôi phải đi, mấy năm nay cám ơn anh, chuyện đêm qua, xin anh hãy quên đi. Sau này tôi sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh nữa, nên anh cứ yên tâm.”
“Cậu muốn đi đâu?” Cao Thịnh thật khó khăn mở miệng.
“Tôi. . . . . . Tạm thời sẽ đến nhà Ngô Đồng ở một thời gian, anh không cần lo lắng cho tôi.”
Cao Thịnh rất muốn nổi giận, đối với ý niệm cậu tự tiện muốn rời khỏi bên cạnh anh mà nổi giận, thế nhưng khi nhìn thấy Tô Dung cúi đầu đầy uỷ khuất, anh như không còn chút khí lực.
Anh bước vào nhà, ngăn trở đường đi của Tô Dung, rồi mới đóng cửa lại, giằng lấy hành lý trong tay cậu, không chút do dự dắt tay cậu.
Tô Dung đầu tiên là hoảng hốt, phản ứng tiếp theo là nhanh chóng rút tay về, “Cao Thịnh, anh không cần làm như vậy, tôi phải rời khỏi đây, nơi này tôi không có cách nào mà ở lại nữa.”
“Tại sao lại không có cách?” Đem Tô Dung kéo vào phòng, rồi đem hành lý ném sang một bên, Tô Dung bị anh bức dựa lưng vào cánh cửa, hai tay đặt ở phía trên đầu cậu.
“Tôi. . . . . . Tôi thích anh ngô. . . . . .” Tô Dung nhìn thấy Cao Thịnh đột nhiên áp lấy môi mình mà hôn, cậu sợ tới mức quên phản kháng, cho đến khi bị hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-em/184768/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.