Tô Dung vỗ về dạ dày, cảm thấy có chút khổ sở, nhưng ngày nào đó rời khỏi chỉ mang theo một ít thuốc bổ dưỡng, đang định ra ngoài xem chẩn, Bạch Ngô Đồng nhìn thấy sắc mặt cậu có điểm khó coi, trong tay lại đang cầm chìa khoá.
“Dạ dày cậu đau?”
“Có điểm không thoải mái.”
“Chờ một chút.” Bạch Ngô Đồng rời đi ôm ấp của người yêu, từ ngăn tủ lấy ra một lọ thuốc, “Của cậu đây.”
Tô Dung thấy lọ thuốc kia, kinh ngạc nhìn hắn, Bạch Ngô Đồng liếc cậu một cái, lại trở về ngồi trong lòng người yêu xem TV, “Đúng rồi, muốn ăn khuya hay không? Cậu uống thuốc xong cần ăn một chút gì đó đúng không? Hơn nữa bữa tối cậu ăn cũng không nhiều.”
Tô Dung nắm chặt lọ thuốc, đáy mắt như đã hiểu rõ, cậu biết là ai lấy tới, “Không cần, tôi không đói bụng, nếu tôi đói bụng thì đi nấu một ít gì đó ăn là được rồi.”
“Lãng phí gas của nhà tôi, không được.” Hắn đẩy nhẹ Nhâm Phi Dương một cái, người phía sau đang nắm chân hắn, cánh tay vươn dài cầm lấy điện thoại, tay cũng không buông tha chân hắn, có một chút không đứng đắn vuốt ve.
Bạch Ngô Đồng liếc mắt, toàn thân như mềm yếu vô lực, nhanh chóng bấm điện thoại, “Tôi giúp cậu kêu thức ăn bên ngoài. . . . . . . Uy, ba phần ăn khuya, một phần là cho người có bệnh đau dạ dày ăn.”
Tô Dung vừa uống thuốc vừa nhìn hắn trực tiếp gác điện thoại, uống mấy ngụm nước, kinh ngạc mở miệng, “Cậu kêu món gì vậy? Chỉ đơn giản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-em/1501320/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.