Dừng bước, nhìn vào công ty thấy lầu một còn sáng đèn. Trong đại sảnh chỉcòn bảo vệ, cô đứng lặng trong chốc lát, rồi máy móc đi vào.
Không vào thang máy, chậm rãi nhìn, mười hai tầng, cô chết lặng, toàn thânkhí lực như bị rút hết, di động ở trong túi rung lên, cô cũng khôngphát giác. Đến văn phòng, toàn bộ tầng trệt đều tối đen, cô thở phìphò, nước mắt rơi xuống, từng giọt từng giọt, hô hấp cũng nặng nhọc,toàn thân như nhũn ra, phải chống tay vào tường mới có thể miễn cưỡngđứng lên.
Cửa ban công khóa, cô vào không được, một mình đứng ở hành lang tối đen, nức nở khóc.
Có tiếng bước chân truyền đến, nước mắt cô vẫn còn lưu lại trên mặt, đột nhiên bị một âm thanh đó làm cả kinh ngẩng đầu lên. Không có ánh sáng, cô không thể nhìn rõ được là ai, trực giác mách bảo là nên rời đi, lúc vừa xoay người thì nghe thấy tiếng Hứa Diệc Dương ở ngay đằng sau cô:” Làm sao vậy?”
Cô dừng bước, lắc đầu, không khóc nữa:” Không có, em quên vài thứ.”
Anh không tin, do dự vài giây, xoay người cô lại, mắt đã quen với bóngtối, có thể thấy được rõ ràng nước mắt còn đọng trên khóe mắt cô:” Vìsao khóc?”
Cô chỉ lắc đầu, không muốn nói, cũng không thể nói với anh, lại mới đimười hai tầng lầu còn đang thở phì phò, tay nắm chặt trong túi.
Anh muốn thay cô lau nước mắt nhưng trong tay không có khăn, lệ trong mắtcô rơi từng giọt từng giọt ướt đẫm, sáng quắc. Cho dù chia tay, anh vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-em-rat-nhieu/2988761/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.