Tuy nói Nhất Hạnh đã quen với việc anh có liên quan tới xã hội đen, trên thực tế chính là coi anh là bạn của xã hội đen, nhưng mà tới “nhà xã hội đen” thì đây là lần đầu Nhất Hạnh đến. Là một biệt thự nhỏ ven hồ, không gian thanh tịnh, nếu như là mùa xuân, nhất định là non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình.
Bởi vì không có quá nhiều người, chỉ toàn là người quen, cho nên cũng không phải là tiệc gì lớn, chỉ là một tiệc chiêu đãi trong nhà, phòng khách dưới lầu vô cùng náo nhiệt, từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười.
Nhất Hạnh và Lâm Tử Diễn cùng đi vào, liền có người reo lên, âm điệu âm dương quái khí: “A, bát ca, bát ca, ở đây.”
Hóa ra là lão Thất, lần trước ở nhà hàng Nhật Bản đến giờ vẫn không quên trêu đùa kiểu này. Cái từ “Bát ca” này chỉ là do Nhất Hạnh đoán, vốn tưởng đã quên, không ngờ hô, nay lại bị lôi ra nói, lần trước Lâm Tử Diễn nghe mình bị gọi là “bát ca”, tức giận tới rung cả phổi, thế mà cứ nhè anh mà thao thao “bát ca”, huống chi anh cũng không phải lão Bát, nghe giọng điệu của lão Thất, thật cứ như thanh âm chói tai khi gõ bong bong vào đáy nồi.
“Muốn ăn đòn à.” Bước tới vài bước, làm bộ muốn đánh người, khiến cho lão Thất càng không ngừng nhìn về phía Nhất Hạnh, ánh mắt cầu cứu.
Nhất Hạnh cũng thấy buồn cười, dù sao nhìn vẫn giống như xã hội đen, nhưng lại cũng giống như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-em-rat-nhieu/2988728/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.