Tuần này đi làm, tinh thần không tốt, không thể tập trung, văn kiện bày ở trên bàn, tầm mắt lướt qua văn tự nhưng Nhất Hạnh vẫn chỉ ngồi nhìn một góc ngẩn người Vài ngày nay trong đầu vẫn lập lại câu nói kia: “Chúng ta ở bên nhau được không?”
Cuối cùng nghe anh lo lắng nói, hứa là sẽ không quấy rầy cô nữa, cũng đã một tuần không liên lạc. Chiếc di động màu trắng nằm lẳng lặng kế bên, tầm mắt của cô không tự giác lại di chuyển đến, có đôi khi ngơ ngác nhìn vài giây, trong lòng sinh ra một cái nụ hoa, cô cũng không biết bên trong nụ hoa rốt cuộc có thể nở ra cái gì, cho nên tâm tư hỗn loạn.
Mỗi ngày, mỗi ngày đều như vậy trôi qua, có đôi khi thấy quá dài, có đôi khi lại thấy quá chậm. Cô và Hứa Diệc Dương đều là người công tư rõ ràng, ngẫu nhiên chạm mặt trong công ty, cô cũng chỉ quy củ chào hỏi, sau đó rời đi. Quan hệ phai nhạt, lời đồn đại cũng tự động lắng xuống, Lí Xu hay nói đùa rằng cô và Hứa Diệc Dương giống bầu trời thành phố đêm có pháo hoa, mong đợi đã lâu, một hồi rực rỡ qua đi lại bình tĩnh như nước. Thời điểm tan tầm, một mình cô ngồi xe buýt về nhà, bất giác nghĩ đến, cảm thấy Lí Xu nói cũng không phải không có lý, cô và Hứa Diệc Dương, có lẽ thật sự là một hồi đèn đuốc rực rỡ.
Chạng vạng, người trên xe buýt rất đông, cô chật vật từ trên xe xuống, hai chân sớm đã bủn rủn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-em-rat-nhieu/2988709/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.