Hứa Diệc Dương vừa nghe, cười đến vui sướng, nhưng Nhất Hạnh cũng là không dám động, cũng không lại yêu cầu anh kể chuyện ở Mĩ. Tuy rằng anh vừa rồi rất giống nói đùa, nhưng mà cô ở rất gần anh, gần đến có thể rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở của anh, Nhất Hạnh đành phải cầm lấy điều khiển từ xa, lung tung thay đổi vài đài, mượn cơ hội che giấu sự xấu hổ của mình. Đương nhiên anh chỉ dọa cô, cô lui ở một bên sô pha, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình phía trước, vài sơi tóc mai rơi xuống, anh nhìn sợi tóc rủ xuống, mơ hồ có thể thấy được lông mi cô hơi hơi động, cảm xúc nào đó bắt đầu theo đáy lòng lan tràn.
Đến chín giờ, anh đưa cô về nhà, nhưng Nhất Hạnh đang ngủ, tựa trên sô pha, đầu hơi nghiêng.
Hứa Diệc Dương cúi xuống, lẳng lặng nhìn cô, cuối cùng khom lưng, bế cô vào phòng.
Anh ôm cô, cô chìm vào giấc ngủ hai má còn có một chút đỏ ửng, mềm mại nằm ở trong lòng anh, trong lòng anh nảy sinh ra nhiều cảm xúc, cảm thấy thật may mắn, hạnh phúc cả đời cũng chỉ như thế này, chỉ mong giờ này khắc này vĩnh hằng…….
Nhưng là anh đã gạt cô, mới vừa rồi cô còn hỏi mình có phải ở Mĩ lén lút có bạn gái hay không .
Anh ở Mĩ 5 năm, không có bạn gái, nhưng đã gặp Diệp Hàm nhưng anh cùng Diệp Hàm hai người trong lòng đều biết rõ ràng, bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè, không phải là tình yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-em-rat-nhieu/2988683/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.