Không ngờ rằng, cô ngủ rất say, ngày hôm sau dậy hơi muộn, chạy thở hồng hộc vào công ty, lại gặp ngay văn kiện cần xử lý, thế là nguyên buổi sáng, Nhất Hạnh làm việc không ngừng, buổi sáng còn chưa ăn gì nên làm việcđược vài giờ, đã đói đến mức ngực dán vào lưng, chỉ trông ngóng sớm đến giờ ăn cơm trưa. Buổi trưa mọingười thường ăn cơm tại nhà ăn của công ty, Nhất Hạnh cùng Lí Xu đisong song đến đó. Lí Xu là đàn chị của Nhất Hạnh ở trường đại học, khiNhất Hạnh vừa vào “Ích Dương” làm, không hề quen với Lí Xu, khi công ty có một buổi hội thảo, các đồng nghiệp vây quanh nhau nói chuyện phiếm, trong lúc vô ý nói đến chuyện học đại học, Nhất Hạnh đứng giữa mọingười, nghe Lí Xu sinh động kể lại, cảm thấy thân quen, liền lại gầnhỏi, mới biết được thì ra hai người chẵng nhưng cùng tốt nghiệp mộttrường đại học mà còn học cùng khoa, chỉ khác khóa. Từ đó, hai ngườithường cùng nhau đi dạo phố, uống trà, mãi cho đến tận bây giờ cũngkhông có gì dấu diếm bạn mình.
Nhàăn cách nơi nghỉ trưa ở đại sảnh một tầng lầu, lộ trình không xa, haingười đi dọc theo cầu thang bộ, vẻ mặt Lí Xu đột nhiên biến lạ, thâmmình có chút không tự nhiên nhìn Nhất Hạnh: “Ai, cho cậu xem cái này.”
Nhất Hạnh nhìn thấy bộ dáng thần thần bí bí của bạn mình, nhịn không đượctrêu chọc: “Cái gì mà thần bí vậy.” Đi được vài bước, cô đột nhiên tỉnh ngộ: “Cậu sẽ không cho mình xem mấy cái thứ kia chứ?” Cái gọi là “thứkia”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-em-rat-nhieu/2988656/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.