Thầm Ý Hoan trở về sau khi cùng Niên Tích Thành ngồi trong phòng thẩm vấn với viên thanh trà gần 3 tiếng. Cô đói muốn chết mà vẫn phải đến chăm sóc Thịnh Thư. Bạn thân dù gì cũng quan trọng hơn đồ ăn.
Vừa bước vào nhà cô đã thấy Thịnh Thư đang ngồi đối diện một người đàn ông.
" Thư Thư"
" Ý Hoan"
Cô liếc nhìn người đàn ông kia
"À, đây là bạn của Tích Thành. Giám đốc tập đoàn Khang thị, Khang Trịnh Trường."
Người đàn ông đó quay lại nhìn cô, cả hai đứng hình. Người đàn ông này... là cái tên ngủ cùng cô hôm bữa đây mà.
" Cô là luật sư à?"
"Ừ"
Là cái tình huống éo le, hoàn cảnh gì thế này hả? Cô chỉ muốn hét lên với ông trời rằng ông tàn nhẫn quá. Thẩm Ý Hoan tự hứa với lòng từ nay về sau không dám ăn chơi sa đoạ nữa, cô nguyện thành tâm sám hối.
Đột nhiên Khang Trịnh Trường đưa tay ra
"Rất vui được gặp"
"À..à, hân hạnh" Cô lúng túng đáp trong lòng thầm cầu nguyện rằng anh ta hãy quên mình đi.
Khang Trịnh Trường ra về vì có việc cần giải quyết, cuối cùng Thẩm Ý Hoan cũng thoát nạn. Cô vội vàng sà vào lòng bạn thân.
" Kiếp nạn thứ tám mốt đã qua, từ nay tôi sẽ thành tâm sám hối, tích đức làm việc thiện"
"Gì thế?" Thịnh Thư hỏi
"Ác mộng đó..."
"Khùng quá tránh ra coi, đã mệt còn gặp cậu. Khó chịu quá"
"Này, tôi đến là để chăm sóc cậu đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-em-hon-the/3720210/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.