Thịnh Thư quay về Thịnh gia sau khi dùng bữa sáng xong. Vừa bước vào nhà, cô đã thấy bà Thịnh ngồi uống trà trong phòng khách, phong thái điềm tĩnh, ánh mắt sắc sảo lướt qua cô. Thịnh Thư khẽ cúi đầu, lễ phép chào. 
“Mẹ.” 
“Con về nhà làm gì thế?” 
“Con về lấy chút đồ. Con xin phép.” Cô cố gắng giữ nét mặt tự nhiên nhất có thể rồi rời đi, không vòng vo mà đi thẳng đến phòng của Thịnh Khanh. 
Mở cửa bước vào, cô một lần nữa ngửi thấy một mùi hương rất thơm sộc thẳng lên mũi. Nhưng lần này, mùi hương này có vẻ đã khác đi một chút. Nó không chỉ nồng nàn mà còn mang một âm hưởng bí ẩn, khiến lòng cô dấy lên những nghi ngờ không ngừng. 
Cô đi vào căn phòng tìm kiếm chỗ phát ra mùi hương, vừa mở tủ quần áo ra thì Thịnh Thư đã biết ngay. Bên trong có rất nhiều túi thơm được bày biện ngay ngắn. 
Cô ngửi những bộ quần áo trong tủ; bộ nào cũng nồng nặc hương hoa ly. Một sự rùng mình thoáng qua khi nhớ đến tình trạng sức khỏe của Thịnh Khanh. Cô biết hoa ly không có độc với người bình thường, nhưng Thịnh Khanh lại bị bệnh hen suyễn nhẹ, hương hoa này không tốt một chút nào. Vậy tại sao trong phòng cô ấy lại có nhiều túi thơm như thế? 
Cô nhớ lại những gì Niên Tích Thành nói, mẹ anh bị hại bởi hoa Trúc Đào còn em gái anh thì bị hại bởi hoa Chuông nhưng anh không nói cho cô biết họ đã bị hại bằng hoa như thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-em-hon-the/3712169/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.