Thịnh Thư ngôi yên trên ghế lái phụ nhìn Niên Tích Thành lái xe, cô ngượng chín cả mặt. Vừa nảy anh không nghe cô nói câu gì mà “ có cháu ẵm bồng…” đó chứ? Ơ trời, ai bảo cái miệng nhỏ xinh của cô lanh lẹ quá làm gì. 
“ Cái miệng nhỏ của em đó, nói gì mà bọn họ mặt đỏ tía tai thế?” 
“ Có gì đâu, chẳng qua là chọc tức thôi. Anh làm gì đến sớm thế? Phá hết kế hoạch của em” 
“ Anh sợ em đọ lại không nỗi mấy người đó” 
Cô khẽ cười 
“ Mấy chuyện gia tộc tranh đấu của Niên gia chẳng là gì so với Thịnh gia hết” cô nhìn ra ngoài cửa sổ. 
“ Lần sau muốn có em bé thì bảo anh nhá, đừng nói với bọn họ làm gì” 
Nghe câu nói châm chọc của Niên Tích Thành cô ngỡ ngàng quay đầu lại nhìn anh. 
“ A-anh rõ là đứng bên ngoài nghe hết rồi vậy mà còn hỏi?” 
“ Anh chỉ là muốn thử thách tài trí của em thôi, ai mà ngờ vợ anh thông minh như thế” 
“ Thôi nha” cô cộc cằn nhìn anh 
” Thôi thế nào được? Thế bây giờ em muốn có con không?” 
“ Không, không sinh không đẻ gì hết. Nghỉ khoẻ đi” 
Niên Tích Thành bật cười, biết rằng những câu hỏi đùa giỡn của mình chỉ khiến không khí thêm phần vui vẻ. Anh thích những khoảnh khắc như thế này, khi cả hai có thể thoải mái trò chuyện và trêu chọc nhau. 
“ Em muốn ăn gì không?” 
“ Ăn…không biết nữa. Em bây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-em-hon-the/3712166/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.