Một tháng trôi qua, Nhã Ngân không còn sợ người lạ nữa nhưng vẫn không nhớđược những chuyện trước đây mặc dù các bác sĩ đã tận tình chữa trị, họcho rằng trong tiềm thức của Nhã Ngân không muốn nhớ lại nên bác sĩPhương gọi Vạn Hoà lên phòng và nói:
-Có thể cô ấy có 1 kí ức kinh khủng nên tiềm thức của cô ấy muốn quên đi tất cả, chúng tôi đã cố gắng nhưng...
-Ý của bác sĩ là...-Vạn Hoà không hiểu hỏi lại.
-Cô ấy mất trí vĩnh viễn và bây giờ cô ấy giống 1 đứa trẻ cần được quan tâm, bây giờ người nhà hãy đưa cô ấy về nhưng phải uống thuốc hàngngày.-bác sĩ Phương giải thích.
- Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ.-rồiVạn Hoà quay về phòng, khi đứng ở cửa phòng nhìn thấy Nhã Ngân nóichuyện không ngừng với cô Mai mà những câu chuyện đó làm cho ngườikhác...không hiểu gì cả, Vạn Hoà đau lòng nghĩ "người nhà của cô khôngquan tâm đến cô sao, họ có đau lòng vì cô không" nhưng sau đó anh lạinghĩ" mặc kệ không còn ai quan tâm cô thì cô vẫn là bảo bối của anh",rồi tiếng gọi của Nhã Ngân làm anh giật mình:
-Mau lại đây chơi với bé đi anh.
-Bây giờ chúng ta về nhà rồi anh sẽ chơi với bé nha.-Vạn Hoà yêu chìu vuốt tóc Nhã Ngân rồi quay lại nói với cô Mai:
-Cô thu dọn quần áo của cô ấy giúp cháu, chờ cháu làm thủ tục xuất viện xong thì chúng ta về.
-Nhưng cô ấy chưa nhớ lại mà.-Cô Mai khó hiểu hỏi.
-Cô ấy vĩnh viễn không thể nhớ lại được.-Vạn Hoà đau lòng giải thích,cô Mai nghe xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-em-be-ngoc-cua-anh/139848/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.