Nhàn nhã ra khỏi nhà, Từ Mật thong thả qua nhà họ Diệp bên cạnh.
Từ Mật hít thở sâu mấy hơi thở, đưa tay ra rồi rút lại, do dự một hồi lâu sau mới dứt khoát bấm chuông cửa.
Chờ cả ngày, vẫn chưa thấy ai tới mở cửa, do đó cô cho là nhà họ Diệp không có ai đang ở nhà.
"Quái. . . . . . sao chị nói anh Nặc đang ở nhà nhỉ!" Từ Mật khẽ cau mày.
Thật đáng tiếc, khó khăn lắm cô mới biết được hôm nay cả nhà họ Diệp đến bệnh viện với chị Mễ Mễ, chỉ còn anh Nặc ở nhà trông nhà mà thôi. Vốn định lợi dụng cơ hội này lén lút chung đụng với Diệp Nặc, chung đụng, lần nữa bồi dưỡng tình cảm hai năm xa nhau của hai người.
Cánh cửa đột nhiên ‘két’ một tiếng, dọa cô giật mình, theo phản xạ lùi về phía sau một bước.
Cửa chính từ từ mở ra, lộ ra khuôn mặt còn đang mơ ngủ của Diệp Nặc.
Rất rõ ràng, anh đang ngon giấc trong mộng đep, lại bị tiếng chuông cửa làm cho giật mình tỉnh giấc.
"A, là em . . . . ." Diệp Nặc không còn hơi sức híp mắt, giơ tay lên gãi gãi tóc rối bời, đánh một ngáp thật lớn.
"Anh Nặc, thật xin lỗi, quấy rầy anh nghỉ ngơi. Em có chút chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ, không biết có được không?"
Diệp Nặc hạ mí mắt, dựa cửa yên lặng không đáp.
Sự im lặng đáng sợ, làm cho cô có chút lo lắng.
Chẳng lẽ anh không muốn cho cô vào nhà sao? đầu óc Từ Mật xoay chuyển lung tung, suy tính trong nháy mắt khi anh đóng cửa không cho cô vào,
[email protected]@đ, có nên vô lại ầm ĩ đòi vào hay không?
". . . . . . Ừ, vào đi." Qua năm giây, anh miễn cưỡng nhìn cô gật đầu.
Từ Mật như trút được gánh nặng toét miệng cười một tiếng, giống như đứa bé đi theo sau anh, nhảy nhót vào cửa.
Diệp Nặc không để ý đến cô, cô lại giống như du hồn chạy qua chạy lại trong nhà họ Diệp.
Từ Mật đi theo sau lưng anh lại đột nhiên dừng lại bước chân, nhìn bóng lưng anh một chút, lại chần chờ quay đầu nhìn cửa chính sau lưng mình.
Suy nghĩ một chút, cô nhún nhún vai, tốt bụng xoay người lại đóng cửa giúp anh.
Anh giống như người mộng du, một đường đi thẳng vào phòng khách, lại đi thẳng một đường vào phòng ngủ, cô cũng một đường đi theo.
Từ Mật nhìn anh vào phòng, trong nháy mắt xương cốt toàn thân anh giống như bị rút sạch, mềm nhũn ngã nằm trên giường, hai tay dang rộng, thoải mái lên tiếng rên rỉ.
Từ Mật mở to mắt.
Khoan đã, chẳng lẽ anh. . . . . . muốn đi ngủ?
Nếu như thật sự anh muốn đi ngủ, vậy cô phải làm thế nào?
"Ách. . . . . . anh Nặc?" Cô đứng ở bên giường, l!q!đ, lúng túng kêu.
Năm giây sau, tiếng chăn trên giường rơi xuống.
"Không phải chứ?" Từ Mật kinh ngạc há miệng, khó tin nhìn người đàn ông trên giường kia.
Cô gãi gãi đầu, nhìn bốn phía trong gian phòng. Cuối cùng. . . . . .
"Này, anh có biết hay không, không thèm để ý con gái nhà người ta mà lo ngủ là chuyện rất bất lịch sự?"
Cô chống nạnh, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm người đàn ông nào đó đang nằm trên cái giường kia.
Anh có dáng ngủ rất kỳ quái.
Còn với người đang ngủ kia, trong mộng anh thấy cái bánh ngọt đang đi tới đi lui làm anh thèm nhỏ dãi.
Anh đưa tay ra nắm lấy, thế nhưng tay vừa nâng lên, miếng bánh ngọt kia lại mọc chân lùi ra phía sau, làm cho anh kinh sợ không dứt, lập tức buông tay ra.
Khi hai chân miếng bánh ngọt kia vừa chạm đất thì bắt đầu chạy té khói.
Anh xoay người đi đuổi theo, bánh ngọt vừa chạy, lại vừa mọc ra hai cánh tay mảnh khảnh, không ngừng quơ múa, giống như đang nói: ha ha, theo đuổi ta, đuổi theo ta đi!
Anh sửng sốt một chút, không hiểu tại sao mình lại ngu xuẩn như vậy, lại muốn đuổi miếng bánh ngọt có hình thù quái dị, định dừng bước lại.
Anh còn chưa nghiên cứu xong, thì đã đến phòng thí nghiệm. Nghĩ tới đây, anh vội vã xoay người, tính toán trở về phòng thí nghiệm.
.
"Anh Nặc!"
Một tiếng kêu ngọt ngào vang lên, làm cho anh qua đầu lại.
Mới vừa quay người lại, miếng bánh ngọt đã bổ nhào đến nhảy lên người anh, tứ chi bấu víu thân thể của anh thật chặt.
Hù dọa! Dị hình? !
Tiếp đó, bánh ngọt kia dựa vào mặt anh, giống như những gì trong phim điện ảnh kinh dị diễn vậy, chui tọt vào trong miệng anh? !
Quả nhiên! Bánh ngọt tới gần mặt anh, anh bị sợ đến thét chói tai.
Đột nhiên, hình dáng bánh ngọt dần dần trở nên mơ hồ, từ từ biến thành em gái Từ Mật, cười vui vẻ với anh.
"Anh Nặc, là em đây——"
Ah? Anh trợn to mắt.
Một giây kế tiếp, chẳng biết tại sao, anh mở mắt ra, bình tĩnh và trở về thế giới hiện thực.
Nháy mắt mấy cái, con ngươi đảo vài vòng, nhìn chung quanh một chút, xác định mình thật sự đã tỉnh.
"Gặp quỷ. . . . . . Thì ra là nằm mơ." Hơn nữa anh còn không nhớ rõ nội dung trong mơ, cứ xem như là gặp ác mộng?
Sao anh lại nằm mơ thấy Từ Mật chứ?
Chắc khong phải do lần trước đi đón cô ở sân bay, bị sự thay đổi về ngoại hình của cô dọa sợ đấy chứ?
Lầm bầm một tiếng, Diệp Nặc nhắm mắt lại, mặt lần nữa chôn trong chăn.
Giả vờ ngủ say một lúc lâu, cho lúc ngủ đủ rồi, l$q$d, mới hài lòng mở mắt ra lần nữa, lật người ngồi dậy, vặn vặn eo, kéo kéo gân cốt.
"Thật sự, thật sự là năm tháng không chừa một ai, làm cho người ta trở nên già đi, chỉ ở phòng thí nghiệm có ba ngày mà thôi, cả người như sắp không còn hơi sức."
Anh xoay xoay bả vai.
Nhớ năm đó, khi anh còn ở sở nghiên cứu thì có thể ở trong phòng thực nghiệm không ngủ không nghỉ liên tiếp hơn mười ngày, chỉ vì muốn tìm kết quả của thí nghiệm.
Sau khi xuất ngũ, được mời đến khoa học sinh vật - kỹ thuật của Viện nghiên cứu trong quân đội, mặc dù không cần phải ở trong phòng thực nghiệm làm việc vặt, thức đêm, chú ý thí nghiệm như thời còn sinh viên, cũng không có giáo sư ở một bên ngày đêm thao mài, nhưng bây giờ thể năng của anh đã giảm rất nhiều, đã thoái hóa đến nỗi chỉ ở trong phòng thí nghiệm ba ngày mà lại mệt mỏi như thế này.
Anh đứng dậy vừa đi vừa cởi áo ra, thuận tay ném về phía cuối giường, không nhịn được lại ngáp một cái, gãi gãi đầu, đôi tay tiếp tục xuống phía dưới lưng quần, cởi quần, tính vào phòng tắm tắm gội, nên trước tiên phải cởi quần áo ra.
Đôi tay đã cởi lưng quần, cúi đầu đang muốn kéo quần lót và quần dài cũng một lúc thì thắt lưng anh bỗng chốc cứng đờ, tóc gáy lập tức dựng lên.
Giác quan thứ sáu nói cho anh biết, trong phòng. . . . . . còn có thứ gì đó không phải của anh.
Cảm giác khác thường xuất hiện, làm cho anh nhớ đến hình ảnh trong phim kinh dị, có đám sinh vật ngoài hành tinh đột nhiên xông ra dọa người. (editor: anh này khéo tưởng tượng thật).
Sau đó, anh liền nghĩ tới miếng bánh ngọt biết biến thân trong mơ, tóc gáy không khỏi dựng đứng. . . . . .
Bắp thịt toàn thân căng cứng, anh đứng thẳng người, phòng bị chậm rãi xoay người sang chỗ khác, trong đầu nhanh chóng tự hỏi, đồ dùng trong phòng anh có cái nào để gần đây có thể làm vũ khí phòng thân được? Nếu quả thật gặp nguy hiểm, anh có thể lập tức nhặt lên để tự vệ. . . . . .
"A, anh Nặc ——"
Từ Mật đang ngồi trên chiếc sofa cạnh tường, như mắt to nhìn anh khoái trá ngoắc ngoắc, trong mắt to lóe ánh sáng hưng phấn khác thường, trong nháy mắt nhìn độngt ác cởi quần của anh không chút dấu vết. .
"Từ Mật? ! Sao em lại ở chỗ này?" Anh tức giận nhìn cô chằm chằm, gương mặt khôi ngô thoáng màu đỏ sậm.
Thiếu chút nữa anh diễn xuất cảnh thoát y miễn phí rồi!
Cái Tiểu Sắc Nữ này, lộ ra vẻ mặt vui vẻ như vậy làm cái gì?
Tuy rằng anh rất có tự tin đối với thân hình của mình, nhưng cũng không nên phơi bày ra trước mặt cảu em gái nhà bên cạnh chứ!
"Là anh dẫn em vào đây mà, em không phải là người trèo tường vào phòng người khác đâu." Cô lập tức giải thích, cũng co chân dài trắng như tuyết lại, bộ dáng vô tội ngửa đầu nhìn anh.
"Anh dẫn em vào phòng anh?" Anh hơi híp mắt. Làm sao anh có thể làm chuyện như vậy?
Bởi vì cha anh đã nhắc nhở, từ sau kỳ nghỉ hè năm cô mười hai tuổi, tốt nghiệp tiểu học kia, anh đã để cho cô chạy vào phòng của anh.