Tam Thần đến bệnh viện thì nhìn thấy Huỳnh Tiểu Phương ngủ gục ở bên cạnh giường bệnh. Nữ y tá ở bên cạnh nói: 
"Tam gia, thiếu phu nhân khóc từ lúc vào đây. Vừa ngủ gục, có cần tôi đánh thức thiếu phu nhân?" 
"Mẹ cô ấy bị gì sao?" 
Nữ y tá lắc đầu: 
"Dạ không có. Tình hình vẫn ổn định." 
Môi hắn nhếch lên: 
"Vậy chắc do ghen nên mới khóc. Cô ấy yêu tôi đến vậy sao?" 
"Dạ...", nữ y tác lùi bước về sau quay sang nhìn đồng nghiệp bên cạnh nháy mắt. Đúng vậy là bọn họ nổi da gà. 
Sến thật! 
Tam Thần ngây ngốc đứng ngoài cửa. Đợi cô ngủ ngon giấc mới vào bên trong bế Tiểu Phương ra ngoài. 
Đi gần đến xe thì Tiểu Phương mở mắt. Lúc này Tam Thần đột nhiên buông tay. 
"Bụp" 
Là tiếng mông của Tiểu Phương tiếp đất. 
Cô nhăn mặt, nước mắt tự chảy ra. 
"Huhu... Tam gia?" 
Hắn vừa muốn cúi xuống đỡ cô nhưng lại không muốn cô biết hắn quan tâm. Nên hành động cứ luống cuống. 
Cuối cùng, hắn lấy tay đưa lên che miệng giả vờ ho: 
"Ặc... Tôi... Em... Nghe nói em tìm tôi nên tôi chạy xe đến." 
Rõ ràng cô đâu có tìm hắn. Hắn không ở với Bối Vy của hắn mà đến đây làm gì? 
Tiểu Phương phủi tay đứng dậy: 
"Ồ! Là do tôi tìm ngài? Ừ vậy tôi tìm xong rồi, ngài về đi!" 
Cô đứng dậy định quay vào trong thì hắn lại níu lấy cổ tay: 
"Em đi đâu đó, Huỳnh Tiểu Phương?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-co-ay-em-yeu-anh/3576502/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.