Tam Thần đi xuống lầu, hắn ném cho quản gia một tuýp kem trị thoa da. Mặt hắn không có chút biểu cảm nào cả. 
“Ngươi đem lên cho cô ta. Đừng nói là ta đưa.” 
Quản gia cúi đầu: 
“Vâng thưa Tam thiếu!” 
Hắn bỏ một tay vào túi quần rời bước đi. Hắn cảm thấy không yên tâm quay lại nói với quản gia: 
“À mà khoan!” 
Chân quản gia còn chưa đặt lên bậc thang đã vội thu lại: 
“Tam gia có gì căn dặn?” 
“Hỏi cô ta muốn đi đâu bảo tài xế đưa đi.” 
“Dạ.” 
Hắn quay lưng rồi quay lại. 
Lần này thấy quản gia như chờ sẵn sàng. 
“Tam gia, ngài còn gì căn dặn?” 
“À… Ừ… Nói với cô ta hôm nay ta về trễ khỏi cần đợi.” 
“Dạ.” 
Hắn còn định nói gì đó nhưng nghĩ người như hắn sao có thể quan tâm người con gái khác ngoài Bối Vy. 
Hắn khó chịu vào trong xe tự mắng chửi chính mình: 
“Tam Thần, mày điên rồi! Không được!” 
Hắn đạp ga đến công ty. Cả một buổi sáng không thể nào tập trung được. 
Cả người bồn chồn, cảm thấy thiếu thiếu, trống trải khó chịu. 
Hắn đi tới đi lui suy nghĩ. Rất lâu sau, hắn gọi cho quản gia. 
Chuông đổ lâu làm hắn mất kiên nhẫn. Khi định tắt thì quản gia mới nghe máy. 
“Tam gia?” 
“Ừ. Hôm nay ta có hơi lạc miệng. Chỉ muốn ăn cháo tổ yến. Mau bảo Tiểu Phương mang đến đây.” 
“Dạ thưa Tam gia!” 
… 
Thời gian trôi qua khiến hắn cứ đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-co-ay-em-yeu-anh/3576481/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.