Hôm nay là một ngày nắng đẹp. Mộ Dung Thiên Ân khẽ hát vu vơ câu hát khi bé mẹ hay dùng để dỗ cô. Nhanh thật đấy! Chẳng mấy chốc mà đã hơn hai mươi năm trời, thời gian tựa một cơn gió thoảng, đến rồi lại đi. Cô hơi tựa người vào tấm kính, ánh mắt lặng lẽ quan sát xuống dưới vườn hoa. Mọi vật đề tựa đang ở mức độ tràn đầy viên mãn nhất. Cô nhận ra rằng, cuộc đời thực chất không hề ảm đạm. Nó thật tươi vui, thật sống động làm sao. Ha! Thật lâu rồi cô không có cảm giác như vậy, mải mê theo đuổi một người mà để lỡ những điều tươi đẹp bên ngoài, chìm đắm trong tuyệt vọng vì một người vô tâm mà bỏ bê tất cả. Có đáng hay không? Cô cũng đã lớn rồi, ngoài hai mươi tuổi đời, sự đời cũng dần dần thấu hiểu. Chìm đắm trong một giấc mơ biết bao năm qua, giờ cũng là lúc nên tỉnh lại thôi.
Khẽ mỉm cười gạt đi giọt lệ hơi đọng cuối làn mi, Mộ Dung Thiên Ân nhẹ nhàng bước vào bếp. Cô sẽ nấu một món gì đó, tự thưởng cho sự tỉnh ngộ của bản thân vậy! Cuộc sống tựa giam lỏng như này còn gì ngoài biến những vật dụng xung quanh thành đồ chơi tiêu khiển cho riêng mình. Đúng vậy, đồ chơi tiêu khiển! Quả thật là kì cục.
Bước vào phòng bếp, dường như chả còn ai cả. Cô bắt đầu tiến lại gần tủ lạnh, chọn ra một ít cà rốt, thịt thăn và một số rau củ khác. Tự dưng thèm ăn cháo nấu.
Mộ Dung Thiên Ân cẩn thận chặt từng miếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-xin-loi-minh-quay-lai-em-nhe/125321/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.