- Vì sao con lại không nói với mẹ?
Diệp Nhung nghiêm túc hỏi, trong lời nói có phần cứng rắn nhưng cũng xen lẫn sự mềm dẻo. Bà không vui khi cô cứ không chịu chia sẻ cho một ai. Sống hơn 50 năm tuổi đời, trải qua bao nhiêu sóng gió lầm than của cuộc đời, tất nhiên hơn ai hết, bà hiểu câi cảm giác tự mình ôm nỗi đau trong lòng. Nỗi đau, một khi nói ra sẽ nhẹ lòng hơn rất nhiều.
- Con...
Không biết nói gì để cho bà hiểu cả, không phải cô không tin tưởng người mẹ chồng này, cô biết bà thực lòng yêu thương mình. Nhưng càng như vậy cô càng không có can đảm nói lên sự thực... cô sợ nếu khi nói ra mà bà ấy lại không tin cô, bà ấy lại trở mặt với cô... cô sợ... sợ rất nhiều điều...
- Tiểu Ân, chuyện đã đến nước này mẹ cũng không biết nói gì hơn. Chuyện hôn nhân của các con, mẹ xin lỗi vì mình không có quyền xen vào. Nhưng Tiểu Ân à, nếu con muốn ly hôn, mẹ không cản trở... nhưng trước tiên con phải vượt qua được chính bản thân mình... mẹ nói đến đây thôi, muộn lắm rồi, mẹ về.
Nói xong Diệp Nhung ra về, chỉ bỏ lại câu nói: "Giữ gìn sức khỏe nhé, không cần tiễn mẹ đâu" rồi bước đi lúc vào mà Mộ Dung Thiên Ân không hay.
Cô quay về phòng, nằm trên chiếc giường êm ái nhưng lạnh ngắt không hơi ấm của ai đó, Mộ Dung Thiên Ân trằn trọc suy nghĩ, vượt qua chính bản thân mình? Đúng rồi, cô phải mạnh mẽ lên chứ?! Nếu cứ yếu đuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-xin-loi-minh-quay-lai-em-nhe/125319/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.