“Vậy thì chúng tahiện tai liền quen thuộc quen thuộc…” Nói xong anh liền nhào lại đây.Tiểu Nhan đáng thương, em chỉ có thể gọi điện giải thích vào sáng mainha… Em sớm muộn gì cũng bị chết vì túng t dục quá độ… May quá, xét thấy đêm hôm trước làm rất dữ dội, hôm nay anh chỉ làm một lần là đã xong. “Anh không phải là không cho em ra ngoài.” Anh đặc biệt tiêu sái ngồi ở đầugiường rít thuốc lá, còn đặc biệt thâm trầm nói ra một câu đặc biệtkhông biết xấu hổ như vậy. Cho anh dù thật sự muốn em ra ngoài, em hiệntại lâm vào tình trạng này còn ra khỏi cửa được sao? Em đi đường cònthấy khó khăn nữa là! Nghĩ lại, em được nuông chiều từ bé, ngay cả giờthể dục cũng chưa tham dự được mấy tiết, một cái tám trăm mét cũng cóthể uy hiếp đến mạng nhỏ của em. Kết quả sau khi gả cho anh, mỗi ngàybuổi tối cùng anh phi ngựa chạy ma-ra-tông…… Đây là cuộc sống của conngười sao…… “Nhưng mà buổi tối đi ra ngoài ca hát suốt đêm, nàykhông phải là chuyện một người vợ nên làm. Cho dù là đi, cũng phải cóông xã cùng đi mới được.” Anh xã tắt thuốc lá, đứng dậy mở cửa sổ thôngkhí. “Vậy em đây không phải là đi không được ……” Người giống anhnhư vậy, ca hát suốt đêm? Hát cái tiểu kê j kê còn kém không nhiều lắm!Không thể trách em ngôn ngữ thô tục, em đây là tức giận a tức giận. “Thức đêm không tốt cho thân thể, nhất là phụ nữ.” anh vừa lên giường, bênkia liền chùng xuống, cơ thể em không tự chủ được lăn đến bên người anh. “Em lăn cũng quá mất tự nhiên.” Anh ôm chặt eo em, đem em vây ở trong lòng hắn, miệng còn đặc biệt không đáng yêu, vạch trần sự thật em chủ độnglăn về hướng anh. “Anh đi đánh răng!!!” Khó được bà cô đây dịungoan như vậy, chủ động lao vào vòng tay ôm ấp của anh, thế mà anh đượctiện nghi còn khoe mã. Kết quả, anh lỏa thể b chạy đi buồng vệsinh đánh răng. Lưu lại em há to mồm nhìn hình tam giác ngược phía saulưng anh……Con người này sao có thể dày mặt đến như vậy… Em bốirối trong chốc lát rồi liền gọi điện thoại cho Tiểu Nhan, bên kia thếnhưng đã bắt đầu quần ma loạn vũ, bối cảnh âm nhạc thập phần quen thuộclà “Tôn Ngộ Không”, lúc vừa tốt nghiệp chúng em mỗi ngày đi KTV rống bài hát này. Ca từ viết không sai, đem sự tịch mịch của Tôn Ngộ Không khắchọa rất sâu sắc. “Alo? Mày vừa rồi nói cái gì, tao không nghe.” Tiểu Nhan hình như từ trong phòng đi ra, bối cảnh lập tức yên lặng. “Tao nói, tao không đi .” Lời nói thương tâm như vậy, sao còn muốn em nóilần thứ hai…… Đáng thương cho tâm hồn bé nhỏ của em nha…… “Ôi……Tao xem xem a…… Vừa nãy mày cúp điện của tao suốt một tiếng đồng hồ. Một giờ, mày cùng ông xã có thể làm chút gì đây ta? Ha ha…… Mày bị thu thập phải không? Đi không nổi đi? Thích quá chứ gì? Be be [tiếng dê kêu] haha……” Tiểu Nhan dâm f phụ này, nói chuyện cho tới bây giờ đều là như vậy dũng mãnh…… Bình thường nếu nghe thấy cái này, em nhất định phải phảnkích hai câu, nhưng là…… hiện tại, anh xã đã đánh răng xong, đang nằmngay bên cạnh em quang minh chính đại sử dụng quyền lợi làm chồng củamình: Nghe bà xã điện thoại. Vì thế, gương mặt em biến thành trái càchua, hơn nữa đã có thể biến thành màu tím cà. “Dù sao bà cô đây chính là không đi! Tao treo!” Tiểu vũ trụ của em bạo phát, tưởng rầmmột tiếng đóng nắp điện thoại, đem điện thoại ném sang một bên. Mà lúcđem điện thoại ném tới gối đầu xong, em mới nhớ tới đến, di động mới này là thẳng bảng …… Nói cách khác, em căn bản không có tắt điện thoại.Thanh âm kiêu ngạo của Tiểu Nhan còn không ngừng truyền đến:“ Ông xã mày tính n năng lực mạnh hay không mạnh? Cái kia lớn không? Có thể haykhông thỏa mãn vạn năm tiểu xử nữ như mày? Không được thì mày cứ nóithẳng, chị đây sẽ giới thiệu cho mày hai con vịt hàng đặc biệt……” Sauđó, điện thoại bị anh xã sắc mặt xanh mét hủy đi pin, tội nghiệp nằmtrên đầu tủ lạnh như băng. Kỳ thật, trước khi Tiểu Nhan nói đến hai convịt, anh còn vô cùng đắc ý, dào dạt nhìn ta, tựa hồ đối với năng lực ởphương diện nào đó của chính mình đặc biệt có tin tưởng. Nhưng là…… Vịtcon nha…… Em đây không phải về sau không thể cắn cổ vịt……? “Cô ta tên gì?” Anh xã ‘ba’ một tiếng tắt đèn, trong bóng tối bắt đầu thẩmvấn. Em sợ bóng tối…… Đây là mẹ mẹ nói cho anh. Nhưng mà mẹ mẹ em sở dĩnói cho anh là muốn cho anh chú ý đừng để em một người ở chỗ tối chịu ủy khuất. Cũng không nghĩ đến anhthế nhưng lợi dụng bóng tối thẩm vấn em…… Ngược đãi a…… “Tiểu Nhan……” Em không tự chủ được cọ đến bênngười anh xã, anh cũng không nhúc nhích, mặc cho em giống con bạch tuộctám chân cuốn lấy anh. “Tên thật!” Anh xã thực phẫn nộ, ngay cả giường cũng rung rinh, em cũng run run theo. “Đại Nhan!” Anh xã tha cho em nha, em là bị dọa quá a…… Anh xã nở nụ cười, không biết là cực giận tươi cười hay là…… “ Nó, nó tên Nhan Tiểu Thiến!” Nụ cười quỷ dị trong bóng tối làm cho emvô cùng khẩn trương. Kỳ thật ban đầu chúng em đều kêu nhỏ là Tiểu Thiến, nhưng mà trong đám bạn bè còn có một người tên là Đại Thiến. Cô nàngcảm thấy Tiểu Thiến không uy phong như Đại Thiến, bất đắc dĩ Đại Thiếnđã là chủ tên từ trước, chúng em chỉ có thể đổi giọng gọi nàng là ĐạiNhan. Nhưng mà trong Hán ngữ có một cái thành ngữ là “Đại ngôn bất tàm”, thật nhiều nam sinh bắt đầu kêu cô ấy là Bất Tàm [không biết thẹn].Cuối cùng, chúng em lại ôm nỗi hận, đổi giọng gọi nhỏ là Tiểu Nhan, lúcnày mới bình ổn trận phong ba tên gọi. “Về sau cách cô ta xa ra một chút!” Anh xã nói xong, còn cắn cái lỗ tai mềm mềm đầy thịt của em một phát. “Ai nha…… Ngày mai em muốn ăn lỗ tai heo giòn rụm.” Tốt nhất là dùng vị dấm chua luộc qua một chút…… Nước miếng của em…… Kỳ thật em cũng không biết đây là khuyết điểm hay là ưu điểm, nói tóm lại tư duy em có vẻ sinhđộng rất dễ dàng liên tưởng, hơn nữa là tư duy nhảy vọt. Anh xã khôngnói anh muốn ăn lỗ tai heo, bởi vì anh hoàn toàn đem lỗ tai của em làmlỗ tai heo cắn cắn …… Kết quả, ngày hôm sau lúc nhìn gương emphát hiện trên mặt lột da ổn rồi, lỗ tai bên trái vừa hồng vừa sưng, còn có vài dấu xanh xanh hồng hồng bé bé. Cái này, vẫn là không thể ra khỏi cửa được! Giữa trưa, lúc ở trên bàn cơm nhìn đến lỗ tai heo, emvuốt lỗ tai chính mình, xúc cảnh sinh tình, như thế nào cũng ăn không vô nữa. “Sao mà đáng yêu như vậy đâu……” Anh xã vù vù vuốt tóc em,đem đĩa lỗ tai heo cất vào tủ lạnh, lúc cơm chiều bị em toàn bộ tiêudiệt, bởi vì em nhớ tới một câu: Ăn gì bổ nấy…… Được rồi, em là thèm ănlấy cớ. Thật vất vả chờ lỗ tai bình thường lại, em khẩn cấp gọiđiện thoại cho nhóm chị em, để cho bọn nó đi làm tóc cùng. Hai ngàytrước em mới nhìn đến một kiểu tóc vô cùng xinh đẹp trên tạp chí. Vừalúc tóc mái của em cũng dài rồi, nên đi cắt. Nhưng là cả đám lúc trướccòn rãnh rỗi cùng nhau gào to bận việc hết cả, không ai có thời gianrãnh đến. Em ngồi trước điện thoại nghĩ, càng nghĩ càng không tìm đượcai có thể đi cùng em. “Nghĩ chuyện gì vậy?” Anh xã gần đây hình như thực rãnh rỗi, không có đi công ty. “Em suy nghĩ, em không phải làm người thực thất bại……” Ngay cả một đứa bạn cũng không có. “Sao lại nói vậy?” Hôm nay anh xã tựa hồ thật thân thiết, còn học được chủ động quan tâm em. Em nhìn anh xã, hai mắt sáng ngời. “Anh chờ em một chút nha!” Nói xong em nhanh chóng chạy về phòng lấy ra bảntạp chí rồi nhanh chóng ngồi trở lại trên sô pha. Trong nháy mắt lúcngồi xuống đó, em rõ ràng nhìn đến lông mi anh xã bị trận gió em ào đếnphiêu động lên xuống. Không phải nói, ánh mắt anh xã không lớn, lông mi lại rất dài, hơi hơi cong lên. Em không biết là xưa nay anh có phải làtóc xoăn hay không, bởi vì anh hàng năm đều để đúng kiểu tóc húi cuangắn, thích hợp với khuôn mặt rắn rỏi, nếu mà đeo thêm cái kính đen thìgiống y như ti vi chiếu phim xã hội đen. “Anh cảm thấy kiểu tócnày thế nào?” Bên người không phải có có sẵn đối tượng nói chuyện phiếm sao! Sao em lại quên em cũng có ông xã như người ta vậy! “Quá ngắn .” Anh xã thói quen nhíu mày. …… Em rốt cục hiểu biết người ta nói cái gì gọi là “Không có tiếng nói chung” …… “Anh không thấy là em để kiểu tóc như vậy sẽ rất hấp dẫn sao?” Em ý đồ dẫn đường cho anh hướng đến đúng đắn phương hướng. “Dù em có để kiểu tóc gì đi nữa, thì khuôn mặt này cũng không biến hóa.” Anh còn nói ra vẻ đúng lý hợp tình. “Nhưng mà kiểu tóc khác nhau khẳng định có hiệu quả khác nhau, giống như làngười mặc quần áo khác nhau vậy đó.” Em không tin khuyên anh không được. “Quần áo có thể mỗi ngày đổi, kiểu tóc có thể mỗi ngày thay sao? Uốn nhuộmtóc đối cơ thể có bao nhiêu thương tổn em biết không? Mặc quần áo sẽmang đến thương tổn cho thân thể sao?” Anh so với em còn có khả năngdiễn thuyết…… “Tóc mái em dài quá……” Em chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Vì thế, anh xã mang em đến salon làm tóc quen thuộc, bỏ ra một tiếng để chỉnh sửa tóc mái. Thở cắt chính của bọn họ là một người cao lớn đẹp mã, mọi người đều gọi anh ta là A Kiện, cũng có người gọi Kiện ca, đương nhiên cũng không thiếucó người giống Tiểu Nhan kêu anh ta Tiện Nhân = =||| Lúc A Kiệnnghe nói em chỉ đến cắt tóc mái thì thực nhiệt tình theo em nói hắn gần đây nhìn thấy một kiểu tóc trên tạp chí đặc biệt thích hợp em. Khi AKiện lấy bản tạp chí đó lại đây, em mới phát hiện, nguyên lai chúng emmới là lòng có linh tê. Sớm biết rằng là như thế này…… Em liếc mắt mộtcái xem anh xã ngồi ở sô pha ,ai…… Sớm biết rằng là thế này, em cũngkhông thể làm cái gì. “Chỉ cắt tóc mái cho cô ấy, còn lại khôngnên động vào.” Anh xã tựa hồ chú ý tới tầm mắt của em, nhấn mạnh với AKiện. A Kiện là người thông minh a, tự nhiên nhìn ra người kia mới làquyết định, cũng không theo em đề cử cái gì tân kiểu tóc, thật sự chuyên tâm cho em cắt tóc mái. Cắt sữa xong, A Kiện thực trách nhiệmđem em đưa đến trước mặt anh xã để anh kiểm nghiệm hiệu quả. Anh xã nâng cằm em lên, phía trước phía sau bên phải bên trái đều nhìn một phen,cuối cùng phun ra một câu: “Không có gì biến hóa sao……” Em không hộc máu, thật sự, là A Kiện ói ra. Em nghe được, trong lòng anhta hộc máu. A Kiện sau khi tốt nghiệp trung học thì bỏ không học đạihọc, một lòng một dạ nghiên cứu nghệ thuật làm tóc. Nhớ ngày đó chúng em được người khác giới thiệu tới, còn bị anh ta kéo đến phòng VIP xemkhóa nghệ thuật cắt tóc chân chính. Cũng chính là tại thời điểm đó, emmới biết được, nguyên lai kiểu tóc là như vậy như vậy trọng yếu…… Hơnnữa, một chút biến hóa nhỏ thôi, cũng có thể thay đổi khí chất mộtngười. Đáng thương A Kiện, một giờ tất bật vất vả, chiếm được anh xãđánh giá như vậy. Hoàn hảo, anh xã cho dù không quá vừa lòng, vẫn là sảng khoái nhanh chóng trả tiền. Chờ trở lại trên xe, anh lại nângcằm của em nhìn một phen, nói thầm một câu: “Vậy mấy trăm đồng tiền không phải mất trắng sao……”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]