Anh xã đi làm,bọn nhỏ đi đến trường, em ở nhà vẽ tranh. Em sắp ra quyển sách tranhminh họa đầu tiên trong đời, tuy rằng phương diện này không thể thiếu ba phần mặt mũi của anh xã ở bên trong, nhưng như vậy cũng không thể hoàntoàn phủ quyết thực lực của em.
Đến buổi tối anh xã bọn nhỏ lụcđục trở về, tâm tình em vui vẻ, tự tay làm một bàn đồ ăn ngon. Nhưng màhình như mọi người cũng không chú ý tới đồ ăn trên bàn cơm có gì khácvới đầu bếp ngày thường làm, vội vàng ăn xong, Đại bảo nhi Nhị bảo nhiđi thư phòng học hành, Trần Tư Nam mang bóng đá ra ngoài đá bóng với bạn học, anh xã ngồi trên sô pha một bên uống trà một bên xem tin tức. Emcảm thấy em như là người trong suốt bị mọi người xem nhẹ.
“Chẳng lẽ trong lúc vô tình em mặc áo tàng hình?” Em vòng vài vòng trước gương, rõ ràng nhìn thấy được mà!
Em chạy đến thư phòng, Đại bảo nhi Nhị bảo nhi thực nhu thuận gọi mẹ mẹsau tiếp tục vùi đầu sáng tác, Nhị bảo nhi còn ngốc nghếch đến nỗi bắttay tính bằng đầu ngón tay. Chào em xong tay ngỏ bé tròn lẳn lại một lần nữa mở ra, cái miệng nhỏ nhắn còn lẩm bẩm:
“Mẹ mẹ, mẹ tới rất không đúng lúc, con lập tức cho ra đáp án.”
“Hì hì, mẹ mẹ, Nhỉ bảo nhi rất ngốc~ Ngay cả hai bốn tám cũng không biết,còn muốn tự mình bắt tay làm đầu ngón tay tính.” Một câu của Đại bảo nhi làm cho em rơi lệ trong lòng, nhớ ngày đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-xa-gia-nha-em/3237237/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.