Chương trước
Chương sau
Ta còn có thể dùng cái gì để níu giữ ngươi đây?

Đen láy như hắc ngọc, trầm lắng tựa đêm đen.

Dục Vương có một đôi mắt sắc bén.

Nếu chỉ đơn thuần nhìn vào tướng mạo dáng người và cử chỉ của hắn, thì Dục Vương vẫn luôn là một bộ dáng ôn nhuận như ngọc, thanh cao như tùng trúc, nhưng sẽ chẳng ai nghĩ đến hắn là một chính nhân quân tử.

Bởi vì đôi mắt của hắn có thể nhìn thấu mọi thứ, nhìn thẳng vào sâu trong nội tâm, nhìn thấy những thứ mà không ai muốn người khác thấy nhất.

Đôi mắt của một người là thứ sẽ phản ánh chân thực nhất một phần bản chất của người đó.

Trước kia, khi Thịnh Hoài nói chuyện luôn thích nhìn thẳng vào mắt của đối phương, chỉ có như vậy mới có thể phán đoán được chính xác tâm trạng của họ, sau đó mới có thể nắm được quyền chủ động lên tiếng.



Sau khi trở thành ảnh vệ, cậu cũng dần dần bỏ được thói quen này, vì dù sao ở đây cũng có rất nhiều quy củ, cậu không dám đem tính mạng mình ra chơi đùa.

Nhưng khi đối mặt với Dục Vương, Thịnh Hoài vẫn luôn không khống chế được mà nhìn vào mắt hắn. Cậu luôn muốn nhìn ra điều gì đó từ đôi mắt kia, nhưng từ trước đến nay, đôi mắt của Dục Vương vẫn luôn bất động thanh sắc.

Nhưng đêm nay, cậu lại thấy được bí mật ẩn sâu trong đôi mắt ấy. Cảm giác này giống như trong màn đêm đen kịt, đột nhiên hé lộ tinh quang, mặc dù chỉ là phần nhỏ, nhưng lại đẹp đến mức khiến trái tim không tự chủ mà đập thình thịch.

Thịnh Hoài không nhịn được mà nghĩ rằng, trước kia cậu đã nghĩ rằng Dục Vương lãnh khốc vô tình, nhưng hẳn là vẫn có tình cảm. Trong mắt người ngoài, Thịnh Tây cũng chỉ là một tên ảnh vệ quèn, nhưng hắn vẫn có ý muốn bảo vệ sinh mạng thấp hèn ấy.

Lúc cậu không vui, hắn cũng sẽ lo lắng giải thích ngọn nguồn, mặc dù hắn thân phận tôn quý, nhưng vẫn luôn coi trọng bọn họ.

Trong lòng Thịnh Hoài chân thành bày tỏ xin lỗi với Dục Vương, có lẽ cậu vẫn luôn hiểu lầm Dục Vương, dẫu sao, cũng đâu ai có thể vô tình đến thế.

Thịnh Hoài nghĩ nghĩ như vậy, liền thông suốt, tâm trạng đã hòa hoãn trở lại, cảnh giới tư tưởng còn đột nhiên được nâng lên một bậc. Cậu cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm khoan khoái, nhưng Dục Vương thì không.

Dục Vương thấy cậu yên lặng nghe xong vẫn trầm mặc không nói, khí áp quanh thân lại càng ngày càng thấp hơn: “A Hoài, ngươi không có lời gì muốn nói sao?”

Ừm? Nói cái gì mới được? Nói rằng mình vô dụng, những tin tức cậu tra được đều là giả à? Nói cậu vốn dĩ bằng mặt không bằng lòng, muốn bảo vệ Thịnh Tây? Hay là nói Dục Vương máu lạnh vô tình khiến cậu thất vọng vô cùng? Những lời này nói ra không sợ Dục Vương ụp cho một chưởng chết ngoắc ra hay sao?

Nói tốt vài câu cũng không thiệt, Thịnh Hoài nói: “Chủ tử anh minh, thuộc hạ vô cùng cảm kích, chết vạn lần cũng không từ.”



Cậu tự thấy những lời này thật thông minh, không những tán dương Dục Vương mà còn biểu đạt được lòng trung thành của mình, một mũi tên trúng hai con nhạn, hoàn hảo — — Chỉ là thoạt nhìn thì hiệu quả không tốt lắm, không khí quanh người Dục Vương lại càng ngày càng lạnh hơn.

Dục Vương vẫn lãnh đạm, lạnh mặt nhìn cậu, chầm chậm nhắm mắt: “A Hoài, ngươi vẫn luôn như vậy, cái gì cũng không thèm để ý.”

Không … Ta không có. Thật ra ta vẫn luôn để ý đến tiền lương, ngài xem, có xem xét thể tăng lương một chút không?

“Vĩnh Ninh dùng Thịnh Tây để uy hiếp ngươi, ngươi cũng không để ý, ta để ngươi tự mình xử trí Thịnh Tây, ngươi cũng không quan tâm. Bây giờ ngươi đã biết dự tính của ta, tính mạng của Thịnh Tây cũng xem như an toàn, nhưng ngươi vẫn cứ bình tĩnh như vậy. A Hoài, ngươi nói xem, đến cả Thịnh Tây ngươi cũng không thèm để ý, thì ta còn có thể dùng cái gì để níu giữ ngươi đây?”

Ta còn có thể dùng cái gì để níu giữ ngươi đây?

Thịnh Hoài bị một chuỗi từ này làm cho sửng sốt, không, đây là cái logic gì vậy? Tại sao cậu lại không quan tâm đến Thịnh Tây, ở địa phận của công chúa cậu thực sự không có cách nào nhúng tay vào, hơn nữa, nàng đối xử với Thịnh Tây cũng không đến nỗi nào, cũng không trừng phạt hắn. Cậu không thấy tận mặt thì làm sao mà cản? Dù ngài là chủ tử cũng không thể nào vô cớ gây sự như thế chứ!

Lại nói, dù ta không thèm để ý đến Thịnh Tây thì ta vẫn còn để ý đến tiền lương đó!

“Là ta ép buộc ngươi,” Dục Vương thở dài một tiếng, “Ngươi vốn dĩ là người vô tâm vô tình.”

What The Fuck!?

Nói lý một chút có được không, ai vô tình hả!? Rõ ràng là ngươi phế võ công của Thịnh Tây, để hắn đi chịu chết, bây giờ còn trách cậu không để ý đến sống chết của Thịnh Tây. Ngoại trừ mặt liệt, ta cũng chỉ nói ít hơn một chút, từ lúc nào lại thành cái người không quan tâm đến người khác rồi? Bao lần Thịnh Tây trốn việc ra ngoài chơi mà ta không bọc hậu giúp hắn, những lần Thịnh Nam muốn đi hoa lâu còn không phải là ta cho hắn tiền sao, những ảnh vệ mới gia nhập còn không phải là ta khổ cực dẫn ra ngoài bồi dưỡng kinh nghiệm à? Ta như thế nào lại bị coi là tàn nhẫn? như thế nào lại bị coi là vô tâm vậy hả?

Cái nồi lớn ở trên đầu Thịnh Hoài quả thực là nặng, nặng đến nỗi cậu sắp bị đè chết đến nơi rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.