Liên Hoa, ta nhớ kĩ ngươi.
...
Trong phòng Thịnh Nam
"Ngươi nói sao?" Thịnh Hoài nghi ngờ chính mình nghe nhầm, hỏi lại một lần nữa.
"Ta nói là ta đốt Trấn Bắc Phủ Tư rồi, hiện tại bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, ngươi cũng không cần phải lo lắng." Thịnh Nam cong cong khóe môi, một thân hồng y như lửa, không xương không cốt dựa lưng lên giường nệm, đôi mày khẽ nhếch lên đầy phong tình.
Thịnh Hoài: "......"
Thịnh Hoài không còn lời nào để nói.
"Đường đường là Dục vương phủ, cũng không thể để cho người ta đè đầu đè cổ bắt người đem đi thẩm vấn, cho dù có bị bắt đi, thì bọn họ còn phòng để mà giam chắc?" Thịnh Nam vân vê một lọn tóc đen nhánh của mình, nghĩ nghĩ nói, "Ít nhất cũng trì hoãn bọn họ 2 ngày, đủ để ta giải độc cho Thịnh Tây."
Thịnh Hoài giận sôi gan: "Đó là nơi nào? Dưới chân Thiên tử, dưới quyền của Hoàng đế, đường đường là Trấn Bắc Phủ Tư! Vậy mà ngươi dám ngang nhiên phóng hỏa?"
Thịnh Nam cười nhạo một tiếng, không thèm để bụng, nói: "Trợ trụ vi ngược*, chó cậy gần nhà, nên đốt từ sớm mới đúng."
*Trợ trụ vi ngược: Nghĩa là giúp vua làm những điều tàn ác bạo ngược
Thịnh Hoài nhìn cái bộ dáng ngoan cố kia của hắn, trong lòng bất lực mà thở dài.
Tình huống cụ thể thì cậu không rõ lắm, nhưng quả thật là phụ thân của Thịnh Nam đã chết dưới tay của Trấn Bắc Phủ Tư, việc này khiến hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ve/2603603/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.