Trẻ sơ sinh rất mềm mại, rất nhiều ông bố bà mẹ mới không dám động, cần nhờ người lớn trong nhà, dựa vào y tá. Nhưng là Thanh Vi biết mình không có người trông cậy vào, phải tự lựa cánh sinh. Cô từng theo y tá học nên bế trẻ con thế nào, đều là lý luận suông, lúc bắt đầu mới biết khó cỡ nào.
Thanh Vi pha nước ấm, để máy sưởi giữ ấm rồi dè dặt cẩn trọng tắm rửa cho đứa nhỏ, đối với đầu có yêu cầu rất cao, cần chặn lỗ tai không cho nước lọt vào. Tắm rửa xong dùng khăn lông hút khô bọt nước, một lần nữa bọc lại, chỉ lộ cái đầu nho nhỏ.
Tuy rằng đứa nhỏ hơi nhăn, giống rất nhiều trẻ sơ sinh khác, trên mông có thanh khối, trên người trên mặt có hồng ấn, nhưng ở trong mắt Thanh Vi thật đáng yêu. Nhìn đỉnh đầu nó một mảnh tóc máu, da thịt mềm mại, trái tim Thanh Vi mềm như nước.
Thập Tam hơi trở lại bình thường, hỏi:“Là con gái phải không ?”
“Con trai, rất đáng yêu đó.” Thanh Vi Hân Hân nói.
Thập Tam chấn động, môi run run: “Con trai ?”
“Ừ, anh nhìn nè, mắt phượng thật xinh đẹp, giống như anh vậy.” Thanh Vi ôm đứa nhỏ qua cho anh xem như hiến vật quý, kết quả nhìn thấy mắt Thập Tam nhắm chặt, biểu cảm nghiệp chướng nặng nề.
“A Ngự ? Rất đau hả ?” Thanh Vi dọa.
“Là anh sai rồi, anh sinh một đứa con trai. Thực xin lỗi.” Sắc mặt Thập Tam chuyển từ trắng bệch sang xanh xao, tự trách hận không thể lập tức quỳ xuống, thậm chí có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ve-xuyen-den-that-de-nuoi/726404/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.