Tối đó, sau khi đưa lão nhân về nhà, bọn họ ngầm đồng ý hành vi trở lại thế giới hai người của Thanh Vi và Thập Tam. Tắm rửa xong, Thanh Vi nhìn Thập Tam sửa sang lại hành lý, thấy ngoại trừ mấy thứ nhu yếu phẩm kia, thì không có thứ gì dư thừa, cười nói: “Ít như vậy sao ?”
Thập Tam cong môi:“Đủ dùng rồi.” Anh ngừng một chút, có ý ám chỉ nói: “Thứ dư thừa gì đó, anh không cần có, cũng không muốn.”
Thanh Vi ngẩn ra, lập tức hiểu anh đang cho cô thấy thái độ của mình. Anh căn bản vô tình với Đông Gia Tuệ, tình yêu dư thừa của người xa lạ, anh không cần, cũng không muốn. Thanh Vi nhéo lỗ tai của anh: “Như vậy đã muốn qua cửa, nghĩ thật tốt nha Cô gái xinh đẹp kia là chuyện gì xảy ra ? Thành thật nói rõ ràng, bằng không hôm nay cho anh quỳ bàn giặt đồ.”
Thập Tam để cô nhéo, đơn giản nói rõ chuyện của Đông Gia Tuệ, cuối cùng giả bộ nghiêm túc hỏi: “Trong nhà chỉ có máy giặt, không có bàn giặt đồ. Thê chủ đại nhân, anh nên quỳ nơi nào a ~ ?”
Thái độ thẳng thắn thành khẩn giống như thủy tinh, cũng như cùng tình cảm của họ. Bóng đen mơ hồ trong lòng Thanh Vi đã sớm tiêu tan, tiểu biệt gặp lại vui vẻ tràn ngập trái tim. Cô cười ha hả bổ nhào vào lưng Thập Tam nói: “Ai nha, anh trở nên giảo hoạt rồi! Sau này không thể khi dễ nữa.”
Thập Tam cõng cô đi về phòng ngủ, ôn nhu mỉm cười nói :“Em chưa từng khi dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ve-xuyen-den-that-de-nuoi/726382/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.