Thập Tam nhìn thấy Thanh Vi ra thì lập tức lên đón, đến trước mặt cô lại khiếp đảm, lo lắng sợ Thanh Vi không vui, sợ Thanh Vi nói anh, bởi nên đành chần chờ không dám nói cái gì.
Thanh Vi nói: “Về nhà trước đi.” Trong lòng Thập Tam thoáng buông lỏng. Thanh Vi còn nói “về nhà”, bí mật răn dạy anh, vẫn còn tốt.
Hai người về đến nhà, Thanh Vi hỏi vì sao Thập Tam lại đến cơ quan tìm cô, Thập Tam nói ý nghĩ của mình ra, sau đó nhìn biểu cảm của Thanh Vi, khẩn trương chờ cô giải thích. Thanh Vi nổi giận: “Còn dám bảo tôi giải thích! Anh không có đầu óc sao? Anh đánh người còn theo dõi tôi, tôi đã biết, tôi còn có thể giữ lại tai họa ngầm như anh sao?”
Thập Tam cả kinh, không ngờ việc làm của anh đã bị cô biết, không dám tin hỏi: “Vì sao em mà biết được? Là tên vô dụng Phó Hồng nói? Cáo trạng sau lưng anh, nam nhân không nên như vậy. Thanh Vi, em không thể không tin anh, đàn ông như vậy chắc chắn có vấn đề nghiêm trọng!”
Thanh Vi giận xanh mặt: “Khốn! Anh ấy không có vấn đề gì hết, mấy năm trước bà đây đã kiểm tra rồi.”
“Cái gì? Cô…… Mẹ nó chứ! Lão Tử vẫn luôn nghĩ cô ngây thơ, không ngờ cô lại là kẻ vô sỉ, không có tiết tháo như vậy!”
Lần này Thanh Vi không cố kỵ nữa, cô hừ lạnh một tiếng: “Ôi chao, anh còn nói tôi? Anh có tư cách gì quản tôi? Một cậu trai trẻ đến từ thế giới nữ tôn, dựa vào tôi nuôi sống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ve-xuyen-den-that-de-nuoi/726365/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.