Thập Tam vốn đang thẹn, quay đầu nhìn khăn mặt mới phát hiện trên khăn mặt không có vết máu. Anh kinh hãi, lôi khăn mặt lại nhìn kỹ, quả thực là không có.
Thập Tam như bị sét đánh: sao có thể, vừa rồi rõ ràng là rất đau…
Đột nhiên anh nhớ tới Thanh Vi sẽ nghĩ thế nào về anh? Sẽ tin tưởng anh sao? Dù cho tin tưởng nhưng trên khăn không có máu, rồi cũng sẽ trởthành dấu vết trong trí nhớ.
Đànông không có lạc hồng ở thế giới của anh sẽ bị đánh, giết, li hôn, vứtbỏ là đương nhiên, còn bị người đời vũ nhục, chửi rủa, cả đời khôngngẩng đầu lên được.
Thập Tam nghĩ đi nghĩlại nhưng lại quên mất đây là thế giới mới, hoặc là ý thức chưa đượcbình phục lại e ngại xấu hổ. Sắc mặt anh trắng bệch, thân thể cứng ngắc, cầm khăn mặt trên tay bắt đầu run rẩy.
Thanh Vi nhìn sắc mặt của anh, muốn vươn tay ra kéo thì Thập Tam đã xoay người quỳ dưới giường, nói gấp gáp: “Đây là lần đầu tiên của tôi, hãytin tưởng tôi.” Giọng nói trầm thấp mang theo tuyệt vọng.
Thanh Vi nhìn thân thể anh trần truồng quỳ dưới giường, mặt trắng bệch, đâu còn quản chuyện cái khăn mặt nữa, cô nhảy xuống giường ôm lấy anh,dùng sức kéo anh lên.
Thập Tam bất động,Thanh Vi cũng kéo không nổi, chỉ thấy anh nói nhảm, cô hung dữ ôm lấyanh, lay anh mấy cái: “Em đương nhiên tin anh! Mau đứng lên đi!”
Thập Tam ngơ ngác quỳ mà nói: “Tôi sai rồi, em phạt tôi đi.” Anh khôngnói thật lâu, nhưng giờ mỗi chữ, mỗi câu đều tuyệt vọng.
Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ve-xuyen-den-that-de-nuoi/726339/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.