Edit: Nhã Vy
Yến Thanh Vi không hiểu tâm tư đấy, đưa hắn bộ đồ mới, ngoại trừ áo khoác lông dê bên ngoài, còn lại đều giặt sạch phơi khô.
Ban đêm, trước bức màn treo quần áo, Yến Thanh Vi ngồi đối diện Thập Tam, vốn là hình ảnh ấm áp, nhưng lại có chút chua xót. Yến Thanh Vi nói cho hắn mấy chuyện, khuyên bảo hắn chú ý vào công việc.
Nên dặn đều đã dặn, lại dạy hắn sử dụng điện thoại, cuối cùng lấy điện thoại, lưu lại số của mình.
Ngày hôm sau là chủ nhật. Yến Thanh Vi đưa Thập Tam đến trạm cứu trợ.
Ở cửa ra vào, Thập Tam dừng lại, thấp giọng nói: “Tôi muốn vào một mình, ngài trở về đi.”
Yến Thanh Vi nghe xong, không nói rõ cảm xúc, giống như cô không muốn để Thập Tam rời đi. Có thể cô cuối cùng không nhịn được, nhìn Thập Tam: “Có việc thì liên hệ với tôi. Đừng tin lời của người khác.”
Yến Thanh Vi hung hăng mà đi ra. Mùa đông gió lạnh, lúc cô đi qua đường hẻm, cảm thấy trên người một chút độ ấm cũng không có.
Cách đó không xa là dòng xe cộ hối hả, cô cảm thấy như từng cơn hư không, giống như là cách náo nhiệt rất xa, bên người rất rất yên tĩnh.
Không đừng được quay đầu, chỗ cửa lớn đã không thấy bóng dáng ai, Thập Tam đã đi vào.
Khóe mắt Yến Thanh Vi đột nhiên ướt át, cô dụi dụi đôi mắt, tưởng rằng đã tiến vào tro bụi.
Cô không biết là, kỳ thật Thập Tam trốn ở góc lầu, một mực nhìn cô.
Nhìn lúc cô quay đầu, Thập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ve-xuyen-den-that-de-nuoi/726299/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.