Bước vào hiệp hai, Từ Lực Cường vẫn đánh theo chiến thuật cũ, vừa khai cuộc liền xông lên.
Mà cách đánh của Thẩm Kình Vũ có vẻ cũng giống như hiệp một, tiếp tục phòng ngự phản công. Nhưng những khán giả tinh tường vẫn nhận ra sự thay đổi nhỏ trong cách đánh của Thẩm Kình Vũ--- mỗi khi Từ Lực Cường áp sát, Thẩm Kình Vũ sẽ ưu tiên di chuyển xung quanh để né đòn, ép tiết tấu chậm lại, căn đúng thời cơ mới ra tay.
Từ Lực Cường nhận ra đối thủ có ý định câu giờ, hắn vừa di chuyển vòng quanh vừa dùng lời nói khích tướng: "Vãi thật đấy, chưa gì đã mệt rồi à? Rốt cuộc có đánh được không đấy?"
Thẩm Kình Vũ không trúng đòn tâm lý này, anh bình tĩnh khịa lại: "Tôi có đánh được hay không, chờ lúc cậu thua sẽ biết!"
"Ha, nằm mơ đi!" Từ Lực Cường đạp chân sau, vọt mạnh tới áp sát Thẩm Kình Vũ, tung ra một cú đấm mạnh nhằm thẳng mặt anh. Thẩm Kình Vũ chờ đúng thời cơ, đáp trả bằng một cú đá móc trúng chân trụ trước của Từ Lực Cường!
Vì không sợ đau nên Từ Lực Cường không có ý thức tránh đòn, hắn sẵn sàng ăn miếng trả miếng, chấp nhận chịu đòn của Thẩm Kình Vũ. Nhưng khi tấn công hắn buộc phải dồn toàn bộ trọng tâm lên chân trước, mà cú đá móc của Thẩm Kình Vũ đột nhiên khiến hắn mất trọng tâm. Ngay khi chân trụ bị đốn hạ, trên mặt Từ Lực Cường hiện lên sự bối rối, còn chưa kịp điều chỉnh cơ thể, Từ Lực Cường đã bị quật ngã!
Thế cục đột nhiên xoay chuyển khiến mọi người đồng loạt ồ lên.
"Woah!!! Thẩm Kình Vũ đá ngã đối thủ rồi!" Tống Tuyền cũng không nhịn được mà thốt lên.
Người thường ngã như vậy e là sẽ bị choáng, nhưng Từ Lực Cường là dân võ, ngay khi lưng chạm đất hắn lập tức co gối và ép khuỷu tay che mặt, đây là tư thế phòng thủ cơ bản khi đấu sàn!
Khi thấy đối thủ ngã xuống, Thẩm Kình Vũ có ý định tiến lên một bước, nhưng nhìn động tác phòng thủ kia anh liền biết cơ hội này không ngon ăn, bởi vậy anh không áp sát nữa.
"Ý!" Tống Tuyền nhướng mày: "Từ Lực Cường ngã rồi nhưng Thẩm Kình Vũ lại dừng tấn công, xem ra anh không muốn tiến hành đấu sàn... Cũng phải, tuy hai người đều là võ sĩ thiên về đấu đứng nhưng Từ Lực Cường được cao thủ Jujitsu dẫn dắt, kĩ năng grappling của anh ta hẳn là không phải dạng vừa. Đấu đứng sẽ có lợi cho Thẩm Kình Vũ hơn."
Quả thực Từ Lực Cường rất muốn chuyển sang đấu sàn, nhưng Thẩm Kình Vũ không xông tới, hắn cũng hết cách. Trận đấu bị gián đoạn trong chốc lát, trọng tài tiến lên ra hiệu cho Từ Lực đứng dậy tiếp tục thi đấu.
Từ Lực Cường có chút tiếc nuối, hắn đứng dậy vận động xương khớp một chút, trận đấu tiếp tục.
Cú quật ngã vừa rồi tuy rằng tạo ra một chút kịch tính nhưng vẫn không khiến thế cục thay đổi. Vì thế kịch bản vẫn diễn ra như ban đầu.
Từ Lực Cường xông lên tấn công, bị chặn đòn; xông lên tấn công, bị đánh lui về; xông lên tấn công, tiếp tục phải lùi về...
Cùng một diễn biến như vậy lặp đi lặp lại vài lần, khán giả bắt đầu mất hứng thú. Trong nhà thi đầu rộ lên tiếng xì xào bàn tán, trong phòng livestream cũng bắn ra hàng loạt comment.
"Khi nào ban tổ chức mới sắp xếp cho Thẩm Kình Vũ một đối thủ xứng tầm đây? Cứ để anh ấy pressing đối thủ thế này thật vô nghĩa!"
"Ban tổ chức chia cặp như vậy là không công bằng, tôi xem các trận trước đều thấy bọn họ đánh "có qua có lại", sao đến Thẩm Kình Vũ lại xếp cặp với một đối thủ nhạt như nước ốc vậy?"
"Võ sĩ họ Từ này đúng là vua lì đòn..."
"Lầu trên nói ban tổ chức bất công ấy, tuyển thủ bóng bàn Trung Quốc đánh bại đối thủ ngoại quốc chẳng lẽ cũng là cơ chế chia cặp không công bằng sao? Đầu óc có chút logic nào không vậy? Rõ ràng là thực lực Thẩm Kình Vũ nhỉnh hơn, liên quan gì đến ban tổ chức?"
Bình luận càng ngày càng lệch lạc, có xu hướng biến thành cuộc chiến giữa fan và antifan. Người có hiểu biết đều nhận thấy Thẩm Kình Vũ vượt trội hơn Từ Lực Cường, thắng thua chỉ còn là vấn đề thời gian, kết cục đã rõ như ban ngày thế này khiến khán giả cũng không còn hồi hộp theo dõi nữa.
Khi người xem trong phòng livestream còn mải gõ chữ tranh cãi, khán giả trong nhà thi đấu đã phát hiện biến hóa trên đài võ, bầu không khí bỗng trở nên ngưng đọng, mọi người một lần nữa đổ dồn mắt vào hai võ sĩ.
"Bố nhìn kìa!" Lý Niên bấu chặt cánh tay Lý Vinh Quang hô lên: "Từ Lực Cường bị đá tím cả chân rồi, sao anh ta vẫn di chuyển linh hoạt như vậy? Chẳng lẽ anh ta là Người Sắt?"
Thầy Lý để lộ nét mặt nghiêm trọng, với lực chân vừa rồi của Thẩm Kình Vũ, người khác trúng đòn chắc chắn không thể đi lại trong ít nhất nửa tiếng, cho dù là võ sĩ có luyện tập, trúng ba bốn cú đá có thể vẫn không ngã, thế nhưng bước di chuyển chắc chắn bị ảnh hưởng--- đây không đơn giản chỉ là cảm giác đau, các đòn đá trong Muay Thái vừa mạnh vừa hiểm, thường nhắm vào các vị trí ít cơ bắp nhiều gân, phản ứng co rút của cơ thể sau khi dính đòn nặng không phải chỉ dựa vào ý chí là có thể vượt qua! Võ sĩ họ Từ này, không phải chỉ có chiếc cằm làm từ sắt, chỉ sợ toàn bộ dây thần kinh trên cơ thể cậu ta đều khác với người thường!
Tống Tuyền cũng chú ý tới điểm này, anh ta hô lên kinh ngạc: "Ôi, không biết mọi người trong phòng live có nhìn thấy không, chân trước của Từ Lực Cường đã thâm tím một mảng lớn, có thể thấy lực đá của Thẩm Kình Vũ quá khủng khiếp! Thế nhưng Từ Lực Cường vẫn giữ nguyên tư thế đứng, khả năng chịu đòn của anh ta quả là đáng sợ!"
Khác với Karate, môn Boxing phân ra hai tư thế đứng rõ ràng, nhưng với một võ sĩ chuyên nghiệp, cho dù phải đổi sang tư thế đứng phi chính thống (southpaw) thì vẫn có khả năng xoay sở tạm thời. Chỉ là Từ Lực Cường không hề có ý định đổi chân bị thương ra phía sau, ngược lại hắn kiên trì giữ vững tư thế chính thống (orthodox),có thể thấy vị trí bị thương kia không tạo ra ảnh hưởng đối với hắn.
Thậm chí hắn còn cố ý duỗi chân trước ra xa một chút, móc ngón tay khiêu khích Thẩm Kình Vũ: "Nào, đá tiếp đi. Chỉ gãi ngứa như vậy thôi à, anh ăn cơm chưa đấy?"
Thẩm Kình Vũ hơi cau mày: "Cậu không sao chứ?"
Không có cảm giác đau là một chuyện, thế nhưng có bị chấn thương hay không lại là chuyện khác.
Từ Lực Cường vừa ngông vừa cuồng: "Anh không đủ tuổi làm tôi chấn thương đâu!"
Thẩm Kình Vũ không đáp lời. Trên đài võ chỉ có thắng và thua, không có chỗ cho sự thông cảm. Nếu cảm thấy có gì đó bất thường, trọng tài sẽ có trách nhiệm dừng trận đấu, không đến lượt anh quan tâm.
Không rõ do lời nói ngoan độc của Từ Lực Cường khiến Thẩm Kình Vũ bị phân tâm hay là anh quyết định đánh giữ sức, khi Từ Lực Cường một lần nữa xông lên, Thẩm Kình Vũ chỉ lùi mà không phản kích, sau đó để lộ sơ hở. Mà Từ Lực Cường lập tức bắt lấy cơ hội này, vọt tới vây lấy Thẩm Kình Vũ, trong chớp mắt đã dồn anh tới sát biên.
"A!!!" Nhóm người hâm mộ của Thẩm Kình Vũ đang có mặt trong nhà thi đấu lập tức hét toáng lên.
Sau khi đầy đối thủ chạm vào lồng sắt, Từ Lực Cường dùng trọng lượng cơ thể đè chặt Thẩm Kình Vũ, không để anh có không gian tung ra các cú đá, sau đó hắn dùng chân móc lấy chân Thẩm Kình Vũ ý đồ quật ngã anh.
"Từ Lực Cường muốn quật ngã Thẩm Kình Vũ, có điều kĩ năng chống takedown của Thẩm Kình Vũ quá tốt! Từ Lực Cường đã thử vài lần vẫn chưa thể hạ được Thẩm Kình Vũ... Ai da, chuông reo rồi, hiệp thứ hai đã kết thúc."
Trên thực tế Thẩm Kình Vũ cũng chỉ áng chừng thời gian, nhận thấy hiệp hai sắp hết giờ, anh không muốn lãng phí thể lực nên mới không phản kích.
Nghe thấy tiếng chuông, Từ Lực Cường đành phải buông Thẩm Kình Vũ ra, xoay người đi về phía rìa lồng.
Hai võ sĩ quay trở lại khu vực huấn luyện viên của mình, tổ hậu cần lập tức cầm đá lạnh tới chườm.
Tả Phong Duệ nhìn lồng ngực phập phồng và hơi thở nặng nề của Thẩm Kình Vũ thì biết thể lực của học trò còn lại bao nhiêu. Thời gian nghỉ giữa mỗi hiệp rất ngắn, ông không nói dài dòng mà trực tiếp đi vào vấn đề chính.
"Hai hiệp trước cậu đánh áp đảo, có lẽ sẽ được chấm 10 ăn 8. Chỉ cần cố gắng ăn điểm thêm một hiệp nữa là chắc thắng. Cho nên hiện tại cậu phải cân nhắc thật kĩ." Tả Phong Duệ nghiêm túc phân tích: "Cậu muốn giành điểm ở hiệp ba hay hiệp bốn? Nếu chọn hiệp ba, sau khi giành ưu thế thì chuyển sang đánh cầm chừng; nếu chọn hiệp bốn, cậu phải nghĩ kĩ xem mình có nắm chắc thế cục không?"
Các trận đấu MMA áp dụng luật khấu trừ điểm trên thang 10. Nếu trong một hiệp đấu, hai bên đánh đến khó phân cao thấp, ban trọng tài sẽ chấm 10:10; nếu một trong hai võ sĩ chiếm ưu thế hơn thì chấm 10:9; nếu một bên áp đảo vượt trội thì chấm 10:8; nếu cả hiệp chỉ có một bên pressing liên tục thì chấm 10:7. Thông thường ít có hiệp đấu chấm điểm 10 ăn 7, bởi vì nếu có ưu thế lớn như vậy thì bên yếu sẽ sớm bị K.O hoặc là xin thua, không cần đến điểm số của ban trọng tài.
Dựa vào quy tắc này, Thẩm Kình Vũ chỉ cần có ba hiệp được chấm điểm cao hơn là sẽ nắm chắc phần thắng.
Nhưng Tả Phong Duệ đã phân tích ra chỗ khó trong hai lựa chọn vừa rồi. Hiện tại Thẩm Kình Vũ vẫn còn thể lực, chỉ là không còn dồi dào. Muốn giành điểm ở hiệp ba kì thực không khó, chỉ là nó sẽ để lại một tai họa ngầm, chính là sau khi dốc sức đánh hiệp ba, liệu anh có thể kiên trì trụ vững hiệp bốn và hiệp năm? Nếu dồn toàn lực ăn điểm ba hiệp, sau đó bị đối thủ K.O hoặc là xin đầu hàng thì quả là khôi hài.
Mà nếu Thẩm Kình Vũ chọn hiệp bốn để giành điểm, vậy thì hiệp đấu tiếp theo anh phải đặt nhiệm vụ tiết kiệm thể lực lên hàng đầu. Chiến thuật này hay ở chỗ, anh có thể tranh thủ hiệp ba để tiêu hao thể lực của đối phương, như vậy hai hiệp cuối có thể vô tư mà đánh.
Đương nhiên Thẩm Kình Vũ cũng có thể đánh cầm chừng hiệp ba và hiệp bốn, sau đó dồn lực vào hiệp cuối. Nhưng kế sách này bị Tả Phong Duệ gạt đi ngay lập tức, nguyên nhân rất đơn giản--- quá mạo hiểm. Chẳng may bị đối thủ rút cạn sức sau hiệp ba và hiệp bốn, Thẩm Kình Vũ không còn thể lực để chống đỡ, cuối cùng thua điểm trong hiệp năm, vậy thì chẳng phải tự tay dâng chiến thắng cho đối thủ sao?
Thời gian không còn nhiều, Thẩm Kình Vũ phải đưa ra quyết định thật nhanh. Anh đưa ra phân tích sơ lược, sau đó quả quyết: "Hiệp tiếp theo em sẽ điều chỉnh lại một chút." Ý của Thẩm Kình Vũ chính là anh sẽ bỏ qua hiệp ba và tập trung giành điểm trong hiệp bốn.
"Được!" Tả Phong Duệ gật đầu đáp ứng. Chiến thuật nào cũng được, quan trọng nhất là Thẩm Kình Vũ phải tự đưa ra lựa chọn và nghiêm túc thực hiện theo. Thể lực cạn kiệt sẽ là một rắc rối lớn.
Bên này Tả Phong Duệ giúp Thẩm Kình Vũ phân tích chiến thuật, bên kia trọng tài đang hỏi tình huống của Từ Lực Cường.
Thấy chân hắn tím bầm mảng lớn, trọng tài xác nhận lại một lần nữa: "Cậu chắc chắn có thể thi đấu tiếp không?"
"Chắc chắn." Từ Lực Cường mặt không đổi sắc, vận động nhẹ nhàng bên chân bị thương của mình.
Trọng tài nghe vậy đành nói: "Được rồi. Nếu chấn thương thì không cần cố chịu đựng." Nói xong lại nhìn sang huấn luyện viên của Từ Lực Cường, dặn dò: "Huấn luyện viên để ý tình trạng của tuyển thủ nhé."
Huấn luyện viên là người hiểu rõ học trò mình nhất. Có những võ sĩ quá "hiếu chiến", trong lúc giao đấu thậm chí bị bẻ gãy xương tay vẫn không chịu nhận thua. Thời điểm này trọng tài chưa chắc đã là người đầu tiên nhìn ra vấn đề, nhưng nếu huấn luyện viên nhận thấy có tình huống bất ổn thì có thể ném khăn trắng lên đài, đây là động tác xin đầu hàng thay cho học trò của mình.
Huấn luyện viên của Từ Lực Cường gật đầu ra hiệu đã rõ.
Thời gian nghỉ giữa hiệp đã kết thúc, hai võ sĩ quay trở lại giữa sân.
Chưa có hiệu lệnh khai cuộc, trong nhà thi đấu bỗng có một cô gái hô vang: "Vũ ca cố lên nha!"
Các fan nữ còn lại lập tức hô hào theo người khởi xướng: "Cố lên Vũ ca!"
Nhóm cổ động viên này cũng đang thể hiện cảm xúc lo lắng của mình. Từ khi Thẩm Kình Vũ quay trở lại thi đấu, mỗi trận anh đều kết thúc rất nhanh, trung bình ba hiệp là đánh xong. Bởi vậy các cô gái này đánh giá anh rất cao, mong sao trận nào anh cũng có thể K.O đối thủ một cách dễ dàng.
Nhưng sự thật chính là, hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Sau khi hiệp ba bắt đầu, Thẩm Kình Vũ lập tức thay đổi cách đánh khác.
Từ Lực Cường vẫn như cũ, liên tục áp sát và tấn công, nhưng hiệp này Thẩm Kình Vũ còn tỏ ra bị động hơn hai hiệp trước. Mỗi khi Từ Lực Cường mở ra một đợt tấn công mới, Thẩm Kình Vũ thường đáp trả bằng các đòn đỡ thay vì các đòn phản công. Mà số lần ra đòn của anh cũng ít hơn trước kia.
Vì thế chưa qua một phút, Thẩm Kình Vũ vừa đánh vừa lui nên đã bị dồn ra sát rìa lồng.
Dưới khán đài mọi người đều ồ lên, trong phòng live bình luận cũng bay kín màn hình.
"Sao thế này? Thẩm Kình Vũ hết sức rồi à?"
"Mới có hiệp ba mà, còn hai hiệp sau phải đánh thế nào đây?"
"Đây là kiểu võ sĩ trong truyền thuyết sao, đánh một hiệp có thể thắng mọi đối thủ, đánh bốn năm hiệp có thể thua mọi đối thủ..."
"Sự đẹp trai của Thẩm Kình Vũ đều đến từ sức chịu đựng đấy à? Là một vận động viên mà sức bền kém như vậy thật sự quá buồn cười hhh."
"Đm, tôi còn cho rằng trận này Thẩm Kình Vũ thắng chắc, vậy mà thế cục đảo chiều rồi sao???"
"Ý chí kém quá, đối thủ tím cả chân mà vẫn chiến hăng thế kia, sao chưa gì anh ta đã uể oải vậy rồi?"
Nhóm fan của Thẩm Kình Vũ trong phòng live cũng không biết nên nói gì, ngược lại nhóm antifan thì bình luận rất sôi nổi, nhất thời mọi người đều tỏ ra hoài nghi và hoang mang.
Tống Tuyền đọc được các comment thì lắc đầu: "Hiện tại có thể dễ dàng nhận ra, võ sĩ Thẩm Kình Vũ đang đánh giữ sức, có thể anh ta đã mệt hoặc cũng có thể anh ta đang chuẩn bị thể lực cho hai hiệp cuối. Tôi thấy mọi người đều đang nghi ngờ về thể lực của Thẩm Kình Vũ, tôi xin phép phân tích một chút nhé."
"Hệ tim mạch mỗi người mỗi khác, quả thực có người trời sinh rất bền bỉ, có người lại rất nhanh đuối sức. Tuy nhiên, đã là vận động viên thì sức bền đương nhiên không thể thua kém người bình thường. MMA là môn thể thao cực kì mất sức, có người chạy bộ một tiếng chưa mệt nhưng đánh nhau năm phút đã khó thở hoa mắt..."
Các bình luận nghi ngờ tiếp tục bay khắp màn hình: "Thế vì sao Từ Lực Cường vẫn duy trì được, còn anh ta lại trông đuối sức thế kia?"
"Đúng vậy, tôi nhớ hai trận trước cũng là đối thủ làm tiêu hao thể lực của anh ta, rõ ràng là sức bền của Thẩm Kình Vũ rất kém mà?"
Tống Tuyền còn chưa nói xong, tiếp tục giải thích: "Điều này có liên quan đến cách đánh của mỗi võ sĩ. Thẩm Kình Vũ là một tuyển thủ am hiểu về MMA, anh ta ra đòn rất nhanh, lực đạo biến hóa liên tục lúc mạnh lúc nhẹ, cực kì khó đoán. Nhưng khi tung ra các chiêu thức liên tục, theo bản năng thì con người sẽ nín thở, nếu mọi người để ý sẽ thấy mỗi khi đánh xong một tổ hợp chiêu thức, Thẩm Kình Vũ thường có động tác hít sâu. Cách đánh này sẽ khiến tim bị mệt nhanh. Các võ sĩ có tốc độ ra đòn cao và thường sử dụng các chiêu liên hoàn thường sẽ đuối sớm hơn một chút."
Nếu là do cách đánh khiến thể lực bị tiêu hao nhiều, vậy tại sao Thẩm Kình Vũ không đổi sang chiến thuật khác? Kì thực không phải không thể, thế nhưng không cần thiết... Phải biết rằng thay đổi cách đánh quen thuộc là một việc rất khó khăn, mỗi cú đấm cú đá trên đài võ không phải do suy tính kĩ càng mới tung ra, mà là thói quen hình thành sau nhiều năm tháng luyện tập. Nếu cứ cố chấp thay đổi có thể sẽ đánh mất ưu thế của bản thân, thậm chí lóng ngóng để lộ ra sơ hở.
Tống Tuyền giải thích đâu ra đó, sau khi phân tích xong, phần bình luận cũng thưa dần các comment nghi ngờ.
Một số người có năng lực thực hành bèn thử đứng dậy đánh một bài quyền, quả thực nhận ra mỗi khi làm xong động tác nhanh, cơ thể đều mệt đến mức phải thở dốc. Cũng có một số người mới nhập môn MMA lập tức lên mạng tra cứu thông tin, phát hiện rất nhiều võ sĩ đẳng cấp thế giới đều sử dụng cách đánh nhanh này. Hai hiệp đầu bọn họ có thể ba đấm đánh chết Trấn Quan Tây*, khả năng nắm chắc phần thắng không có gì phải nghi ngờ. Nhưng nếu xui xẻo, trong hai hiệp ấy không thể kết liễu đối thủ, vậy thì hai hiệp tiếp theo bọn họ chỉ có thể "đấm bông" và đánh "võ mèo" mà thôi.
*ba đấm đánh chết Trấn Quan Tây là một tình tiết trong tiểu thuyết Thủy Hử, nhân vật Lỗ Trí Thâm bất bình với tên ác bá Trấn Quan Tây nên tìm cách "dạy dỗ" lão ta một trận, nào ngờ dùng lực quá mạnh chỉ cú đấm đã đánh chết lão ta.
Nhóm fan còn đang tìm cách phản biện những lập luận của antifan, kết quả bình luận viên giải thích ngắn gọn vài câu đã hoàn toàn dập tắt tranh luận, fan đã quen bị La Thượng Võ vùi dập lúc này cảm động rơi nước mắt.
"Giải thích hay quá!"
"Làm ơn, các kênh livestream về sau hãy mời người có chuyên môn như vậy nhé, vừa xem thi đấu vừa được mở mang kiến thức!"
Trong khi mọi người còn đang thảo luận, hiệp ba đã kết thúc. Nghe thấy tiếng chuông, Thẩm Kình Vũ thở phào một hơi. Anh lắc lắc cánh tay, vì đỡ nhiều đòn nên tay đã có dấu hiệu đau nhức, sau đó trở lại bên cạnh rìa lồng nơi Tả Phong Duệ đang đứng.
"Hiệp tiếp theo chiến được chứ?"
"Chiến được ạ."
Lần này Thẩm Kình Vũ phòng thủ cực kín kẽ, chắn và đỡ được không ít đòn tấn công, làm tiêu hao kha khá thể lực của Từ Lực Cường. Anh cũng khống chế được phần nào tiết tấu trận đấu, dựa vào sức lực hiện tại hẳn là có thể kiên trì thêm hai hiệp nữa. Chiến thắng đã gần ngay trước mắt.
Một phút giải lao sắp trôi qua, Thẩm Kình Vũ một lần nữa ngậm miếng bảo vệ hàm, đứng lên hoạt động chân tay.
"Vũ ca tất thắng!" Có fan lớn tiếng hô cổ động.
Thẩm Kình Vũ theo bản năng quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, vốn định tặng các fan một vẻ mặt tươi cười, nhưng khi ánh mắt anh lướt qua một gương mặt quen thuộc trên khán đài, Thẩm Kình Vũ bỗng sửng sốt.
---Hứa Ưng?! Sao hắn lại tới đây!?
Thấy ánh mắt Thẩm Kình Vũ dừng lại ở chỗ mình, Hứa Ưng cũng để lộ sự kinh ngạc. Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã khôi phục vẻ lạnh lùng, mắt đối mắt với Thẩm Kình Vũ.
Không khí xung quanh dường như ngưng đọng.
Tiếng còi trọng tài phá vỡ sự yên lặng ấy.
"Lên đi!" Tả Phong Duệ vỗ vai Thẩm Kình Vũ, lớn giọng cổ vũ một câu: "Cố lên Tiểu Vũ!"
Thẩm Kình Vũ lúc này mới hồi phục tinh thần. Anh cau mày rũ mắt, ổn định lại tâm lí, sau đó vỗ vỗ hai tay, một lần nữa bước vào trung tâm lồng bát giác.
---
Mới tìm được con video dạy kĩ thuật quét thấp có vẻ giống với miêu tả đòn "Cá sấu vẫy đuôi" của Tiểu Vũ, chia sẻ bà con coi để mọi người chuẩn bị tinh thần cho hiệp đấu cuối cùng ở chương sau:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]